Tiên Ma Biến

Chương 164: Thiếu niên áo xanh đeo trường cung sau lưng




Ăn hết thịt cá, Lâm Tịch liền đứng lên. Hắn cắt nhỏ đầu cá, bỏ những miếng xương trắng như tuyết vào trong mặt nước còn đang sôi trong cái hũ lớn bên dưới.

Lúc này mưa đã gần tạnh, mặt sông càng lúc càng sáng sủa. Lâm Tịch quay đầu nhìn Trương nhị gia hơi tiếc nuối, mỉm cười nói:

- Sau khi lên bờ, chúng ta uống vài chén cũng không muộn.

Trương nhị gia gật đầu, cười nói:

- Được.

Những đám cỏ nước hai bên bờ sông dần thưa thớt, mặt sông càng lúc càng rộng rãi, thấp thoáng thấy được những khối đá lớn nhỏ khác nhau đang nổi lên, mực nước cũng cao thấp không đều.

Đã tới chỗ nước cạn Trương nhị gia nói.

Sự kiêu ngạo chợt hiện trên mặt Trương nhị gia, dáng đứng ông ta cũng thẳng hơn không ít. Chiếc thuyền nhỏ ông ta và Lâm Tịch đang đứng ngày càng đi nhanh hơn, nhưng vẫn rất vững vàng, ngay cả chiếc hũ lớn được đặt ở đầu thuyền cũng không lung lay.

Tên nam tử mặc áo tơi màu đen đứng trên con thuyền phía trước quay đầu, lần này cả Lâm Tịch và Trương nhị gia đều thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Đây là một người trung niên rất cao, mặc dù đang ngồi nhưng gã vẫn gây cho người ta cảm giác gã là một cây trúc cao to. Khuôn mặt gã bình thường, nhưng trông rất lạnh lẽo, hơn nữa, bởi vì mưa phùn vừa ngừng rơi nên trên khuôn mặt gã vẫn còn lấm tấm vài giọt nước, nhìn qua rất giống một thanh binh khí bị phản quang.

Lâm Tịch nhất thời cau mày. Bởi vì khi xoay đầu lại, nam tử mặc áo tơi màu đen này gần như không hoảng sợ, ngược lại còn hơi trào phúng mà nhìn hắn.

- Thuyền đi rất nhanh.

Nam tử này đột nhiên khen tặng:

- Chắc các hạ chính là Trương long vương đại danh đỉnh đỉnh ở sông Tức Tử này.

Vừa nghe nam tử này trào phúng khen mình, Trương nhị gia chợt cau mày, liếc mắt nhìn hai rương gỗ trên lưng Lâm Tịch.

- Lâm đại nhân, hai rương gỗ ngài đựng gì vậy?

Ông ta khẽ nói với Lâm Tịch:

- Đối phương đã chắc chắn như vậy…sợ rằng cần phải làm dấu trên người hắn mới bắt được.

Lâm Tịch gật đầu, nhưng hắn ta không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Khi nãy lão tiên sinh còn ở trên sông nhưng đã ngửi được mùi cá sắt đầu chó trên lầu, tại hạ đoán khứu giác lão tiên sinh hơn người thường rất nhiều đúng không?

Trương nhị gia tươi cười, nói:

- Xem ra đại nhân đã hiểu ý tại hạ, nắm rõ mọi việc rồi.

Lâm Tịch nói:

- Gắng sức vậy.

Lúc này, sau khi thấy Trương nhị gia không đáp lại, nam tử mặc áo tơi màu đen trên chiếc thuyền nhỏ màu đen đằng trước nghiêm túc nhìn ông ta và Lâm Tịch, nói:

- Tái kiến.

Nói xong hai chữ này, nam tử mặc áo tơi màu đen phất phất tay, một lá cờ màu xanh hiện ra trong lòng tay gã.

Trên mặt lá cờ màu xanh này có một ấn ký kỳ lạ màu đỏ, khi gã phất tay lên, lá cờ này lập tức đón gió biến lớn thành một mặt buồm.

Vốn con thuyền nhỏ của Trương Long đã gần áp sát, nhưng khi gã nam tử kia không ngừng phất phất tay, thuyền nhỏ của gã đột nhiên tăng tốc, bỏ xa thuyền của Trương Long.

Con thuyền nhỏ màu đen lướt nhanh trên mặt sông rộng rãi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong bóng đêm.

Lâm Tịch lặng lẽ lấy bao tay hai ngón đeo vào, sau cởi hai rương gỗ trên lưng xuống.

Hắn mở rương gỗ lớn, tay trái thuần thục cầm lấy trường cung màu vàng ra ngoài rương gỗ.

- Thần lê!

Thấy rõ thanh trường cung màu vàng như những gốc gỗ già cỗi, dây cung màu xanh biếc tràn đầy sức sống, Trương nhị gia lại chấn động, nhẹ giọng cảm thán:

- Cung tốt!

Lâm Tịch khẽ gật đầu, nhưng khi ngón tay phải gần chạm vào chiếc rương nhỏ thì hơi ngừng lại.

Hắn hơi không nỡ giương cung.

Bởi vì đối với một số giảng viên học viện Thanh Loan, bốn cây tên này không có gì quá trân quý, nhưng đối với những người tu hành bình thường trên thế gian, chúng lại là những vật báu. Hơn nữa, hiện giờ hắn đang đứng trên mặt sông đêm tối, một khi bắn ra sợ rằng rất khó thu hồi.

Hắn đồng thời cũng đang thầm tính toán. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Bởi vì năng lực nghịch thiên của hắn chưa khôi phục, không thể có cơ hội sửa sai, mà đối phương lại là một người tu hành, biết rõ Trương nhị gia bệnh nặng chưa lành, không thể kéo dài được, nên mới dám nói tái kiến với bọn họ. Ngoài ra, khi vào binh điện học viện Thanh Loan, Lâm tịch đã biết những hồn binh như quạt, cờ là loại vũ khí chuyên dùng để khắc chế phi kiếm và cung tên, nên hắn nhất định phải suy nghĩ trước, phải bắn như thế nào.

Nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Đông Vi, tuy rằng không có thiên phú Phong Hành giả như Biên Lăng Hàm, nhưng cũng đang đi theo con đường Phong Hành giả.

Vì thế, chỉ sau một giây lát hắn đã suy nghĩ kỹ càng, tâm tình bình tĩnh trở lại, mở rương nhỏ bên dưới ra.

Cơn mưa phùn đã tạnh, mây đen trên trời tản đi, ánh trăng chiếu sáng mặt sông.

Nam tử mặc áo tơi màu đen đang lái thuyền chìm vào trong bóng đêm đằng xa đã sớm thấy hai rương gỗ trên lưng Lâm Tịch, vẫn luôn chú ý đến từng động tác của Lâm Tịch và Trương Long.

Gã thấy Lâm Tịch tháo hai cái rương trên người xuống.

Khi thấy trường cung trong tay Lâm Tịch, hắn không khỏi hoảng sợ, thân hình khẽ run rẩy.

Cảm giác này khiến gã nhớ đến hồi còn trên chiến trường, thật không khác gì đang bị một tiễn thủ tài giỏi của quân địch nhìn chằm chằm.

Như vậy, vị tân Đề Bộ trẻ tuổi này không chỉ là một người gan lớn không sợ cường quyền, là người tu hành đã từng thấy máu tươi, mà còn là một tiễn thủ tài giỏi.

Đột nhiên, cảm giác lo sợ trong lòng gã bỗng tiêu tán không ít. Bởi vì ngay lúc này, Lâm Tịch đã hơi buông lỏng trường cung, có lẽ vì thuyền đi quá nhanh, bóng đêm quá tối, khoảng cách hai bên càng lúc càng xe, đối phương không chắc sẽ bắn trúng mình nên từ bỏ rồi chăng?

Nhưng ngay lúc gã lơ là, cho rằng mọi việc đều ổn, trường cung trong tay Lâm Tịch vốn đã hạ xuống đột ngột lại đưa lên.

Hai tay Lâm Tịch vô cùng ổn định.

Cầm cung, lắp tên, kéo cung…từng động tác một liền mạch lưu loát, giống như nước chảy tự nhiên trong sông.

Dây cung màu xanh biếc của trường cung thần lê trong nháy mắt được kéo căng gần tạo thành một vòng tròn, Phá giáp tên màu vàng đen tỏa ánh sáng màu đen lạnh lùng rời cung, hóa thành một vệt sáng dài trong không trung, xé rách bầu trời đêm đang yên tĩnh, phát ra tiếng rít rợn người.

Nam tử mặc áo tơi màu đen đang đứng ở đuôi thuyền, vừa nghe thấy tiếng rít rợn người kia liền rùng mình.

"Rầm!"

Lá cờ màu xanh lớn trong tay giống như một cuộn vải thần kỳ, cuốn lấy tia chớp màu đen đang bắn thẳng vào ngực hắn.

"Roẹt!"

Một âm thanh chói tai dị thường vang lên trước người hắn!

- Phá giáp tên!

Nam tử mặc áo tơi màu đen lạnh lùng quát khẽ. Ngay sau đó, Phá giáp tên đang bị lá cờ màu xanh hắn cuốn lấy như hóa thành một con giao long, gần như không thể giữ được nữa, đầu mũi tên đã xuyên qua mặt cờ. Nhưng người này không những không kinh hoảng mà còn quát lên một tiếng, một luồng sức mạnh kinh khủng từ giữa hai cánh tay hắn truyền ra ngoài, mũi tên màu đen bắn tới ngực hắn lập tức bị đánh trật qua một bên, không thể nào gây nguy hiểm cho hắn nữa.

Tuy nhiên, ngay lúc này, toàn thân hắn đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt trở nên không thể tin được và vô cùng phức tạp. Hắn muốn ngẩng đầu, muốn nhìn bầu trời đêm, nhưng hắn còn chưa kịp làm thì bỗng nhiên có một ngọn gió mát thổi vào người hắn.

Hắn chỉ có thể phản ứng lại bằng cách cố gắng nhảy qua một bên.

Nhưng dù vậy, cơn gió này vẫn thổi vào cơ thể gã.

Cơn gió thổi vào người nam tử mặc áo tơi màu đen như hóa thành một cây búa lớn, sức mạnh mạnh mẽ ẩn chứa bên trong đánh bay gã ra ngoài.

Cùng lúc, gã cảm thấy lồng ngực mình rất nóng.

Gã không ngẩng đầu mà ủ rũ cuối xuống, gã thấy ở ngay lồng ngực mình có một đóa hoa màu hồng, bên ngoài chiếc áo tơi màu đen có thêm một cây tên trong suốt lạnh giá.

Trong khoảnh khắc ấy gã liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng lòng càng thêm hoảng sọ hơn, cơn gió đối phương vừa "tặng" cho hắn là một cây tên…thì ra trong nháy mắt vừa rồi, đối phương dĩ nhiên đã bắn xong cây tên thứ hai, dùng Phá giáp tên để khiến mình chú ý, nhưng sát chiêu thật sự lại chính là cây tên trong suốt này.

"Bõm", "bõm"…

Gã nghiêng người té vào sông, làm cho bọt nước đánh lên cao.



Lâm Tịch bỏ trường cung lại vào trong rương gỗ, sau đó đeo trên lưng.

Trương nhị gia không lên tiếng, nhưng từ nét mặt xám xanh hiện giờ, rõ ràng ông ta rất hoảng sợ trước những gì vừa diễn ra.

Ông ta tiếp tục lái thuyền, đưa con thuyền nhỏ Lâm Tịch đang đứng tới gần chiếc thuyền màu đen đằng trước.

Lá cờ lớn màu xanh của nam tử mặc áo đen bị Phá giáp tên của Lâm Tịch bắn xuyên qua, ghim chặt ở đáy thuyền, lực bắn bên trong mạnh đến nỗi cây tên còn xuyên thủng qua sàn gỗ, nước sông đang tràn vào.

Lâm Tịch dùng sức rút Phá giáp tên hoàn hảo không bị hư hại ra, để vào trong rương gỗ nhỏ, sau đó đeo sau lưng.

Trương nhị gia khẽ dừng thuyền, nhận biết hướng gió,

Thuyền nhỏ lại tiến tới, nhưng càng ngày càng chậm, càng ngày càng im lặng.

Vầng trăng rằm khẽ xuất hiện sau khi mây đen tan đi, mặt sông xuất hiện nhiều điểm sáng đẹp mắt.

Sau một lúc tiến tới, chiếc thuyền nhỏ này đã rẽ vào một nhánh sông khác trên sông Tức Tử.

Trong mắt Lâm Tịch xuất hiển rất nhiều ngọn đèn dầu.

Xung quanh những ánh đèn ấy có không ít thuyền hàng cá, thuyền hoa, lồng đèn đỏ tinh xảo.

Cách khu vực đầy những ngọn đèn dầu đấy không xa có một trấn nhỏ.

Trương nhị gia đứng ở đầu thuyền sau lưng Lâm Tịch, đưa tay chỉ về nơi xa, đồng thời nói nhỏ với Lâm Tịch:

- Đây là trấn Yến Lai, rất gần với trấn Đông Cảng chúng ta, nhưng vì ở bên trong nên quy mô nhỏ hơn. Nơi này được gọi Oanh Liễu tê, là nơi kinh doanh trăng gió của trấn Yến Lai.

Lâm Tịch đã từng tìm hiểu trước đối với những việc này, nên khi nhìn thấy cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu, mắt nhìn chiếc thuyền hoa kia.

Thuyền nhỏ im lặng tiến tới phía sau chiếc thuyền hoa.

Từng âm thanh hầu rượu, những lời mật ngọt thánh thót như chim ca từ gian thuyền truyền ra ngoài, thỉnh thoảng có thể thấy những tiểu nhị bưng đồ ăn và rượu đi qua đi lại, hầu như không có ai chú ý tới Lâm Tịch và Trương nhị gia.

Đây là một chiếc thuyền hoa rất hoa lệ, bên ngoài được phủ lớp sơn màu vàng, xung quanh có những màn che màu tím, nhưng nếu so với những thuyền hoa còn lại, chiếc thuyền này dường như an tĩnh hơn rất nhiều.

Lâm Tịch phóng người lên cao, dùng thành thuyền làm điểm tựa, sau đó đáp xuống bong thuyền.

Nơi này đã nơi nước cạn, Trương nhị gia lấy ống trúc cao cắm vào một khe đá, dễ dàng cố định chiếc thuyền nhỏ ngay sát đuôi chiếc thuyền hoa. Đồng thời, ông ta khẽ dùng lực phóng lên cao, đáp xuống cạnh người Lâm Tịch.

Trên bong thuyền hoa có vệt nước, những vệt nước này rất lạ, có màu đỏ sẫm.

Lâm Tịch không ngừng lại, vén màn cửa màu tím lên, bước vào bên trong.

Bên trong có một người trẻ tuổi mặc áo gấm, ngay trước sàn nhà hắn đang ngồi có một nam tử mặc áo tơi màu đen nằm xuống, nước sông và máu tươi đỏ sẫm đang chảy lan khắp sàn nhà trơn bóng.