Tiên Ma Biến

Chương 139: Thi cử cũng chỉ là thủ đoạn




Tuy lần này các khoa đồng loạt tổ chức thi sớm hơn thường năm, nhưng tiêu chuẩn ra đề thi của các giảng viên lại không hề giảm xuống, cho nên, tính luôn cả môn học bắt buộc và tự chọn thì phần lớn các đệ tử đang đứng ở đây đều chỉ thi đậu được một hai môn, có người thi đậu ba môn đã được coi là rất tài giỏi rồi. Bây giờ lại nghe thấy có người liên tục thi đậu năm môn, tất nhiên mọi người rất giật mình, cảm giác hâm mộ, bội phục, ghen tỵ đều có đủ cả.

Ai ai cũng biết phần thưởng học phần ở học viện Thanh Loan có thể đổi lấy những loại đan dược quý hiếm, hoặc binh khí và áo giáp. Cho dù lần này thi không đậu thì lần sau cũng có thể quay về thi lại, nhưng nếu như trước khi rời học viện nhận được nhiều học phần, vậy đệ tử đó lúc xuất viện sẽ càng lợi hại hơn, dĩ nhiên thành tích cũng tốt hơn người khác, đồng thời vượt xa các tân đệ tử còn lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cũng giống như những đệ tử học viện Thanh Loan năm trước đã xuất viện tu hành vậy, tất cả đều là nhân tài đế quốc, nhưng ngay cả những đệ tử cùng khóa với nhau, chỉ cần qua hai hoặc ba mươi năm nữa, người nào giỏi kẻ nào yếu tất nhiên sẽ rõ ngay.

Tỷ như Văn Nhân Thương Nguyệt khi còn là một đệ tử ở học viện, ban đầu ông ta chỉ là một vị quan thất phẩm nhàn hạ, nhưng hiện giờ lại trở thành Trấn tây đại tướng quân tôn quý, là truyền kỳ khiến nhiều người mơ ước.

- Thì ra là Hứa tam thiếu.

Cho đến khi biết rõ người đã thi đậu năm trên bảy môn là ai, phần lớn các đệ tử đang ở đây mới khẽ cười, bình tĩnh lại.

Trong các tân đệ tử tiến vào học viện Thanh Loan năm nay, có ba đệ tử có thể nói là xuất thân cao quý nhất: Văn Hiên Vũ, Lãnh Thu Ngữ và Vũ Hóa Thiên Cực.

Trừ ba người này ra, nếu như hỏi người nổi bật nhất trong những người còn lại là ai, tất nhiên ai ai cũng sẽ nói đến Hứa Châm Ngôn.

Những người có xuất thân cao quý như vậy, chỉ cần không trêu chọc những đại nhân vật hoặc mắc những sai phạm quá lớn, con đường làm quan của họ sau này nhất định rất sáng sủa, thành tích chắc chắn sẽ vượt qua phần lớn các đệ tử ở đây.

Con người chính là như vậy, nhìn những người khi sinh ra tài năng không bằng mình, nhưng cuối cùng lại vượt hơn mình, nhất định họ sẽ cảm thấy ghen tỵ, thậm chí còn có người lòng dạ nhỏ hẹp đến nỗi tức giận không thôi, tìm cách chiếm lấy địa vị của người kia. Nhưng nếu khi sinh ra bản thân đã thua kém những người kia, họ không những không khó chịu mà còn cảm thấy đây là việc đương nhiên.

Nghe được những âm thanh bàn tán cùng với những ánh mắt khác nhau đang nhìn về mình, Hứa Châm Ngôn bất giác cảm thấy tự phụ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại khiêm tốn mỉm cười, đầy thâm ý nhìn Lâm Tịch đang đi tới, nói:

- Không thể nói như vậy được. Có khi Lâm huynh lại tài giỏi hơn người, số môn thi đậu nhiều hơn ta đấy.

Vương Linh khẽ quạt nhẹ vài cái, mỉm cười nói:

- Hứa huynh thi đậu liền năm môn, thành tích như vậy đã khiến chúng ta tự tin mặc cảm rồi. Nay huynh còn khiêm tốn nói không bằng hắn, vậy chẳng phải nếu so sánh với hắn, chúng ta còn không bằng heo chó sao?

Mấy đệ tử xung quanh nhất thời cười một tiếng, Hứa Châm Ngôn cũng vui vẻ mỉm cười. Nhưng khi thấy Lâm Tịch càng lúc càng đi đến gần, không biết tại sao Hứa Châm Ngôn lại cảm thấy trên người đối phương có điều gì đấy khiến hắn không thoải mái.

Thường ngày, cho dù là đi học môn nào, các đệ tử các khoa khi nhìn thấy không chỉ muốn nịnh bợ, mà còn luôn tỏ ra lấy lòng hoặc kính sợ, nhưng Lâm Tịch lại có vẻ xem hắn như là không khí vậy. Như hiện giờ hắn đang đắc ý, mọi người xung quanh đều cố ý khen ngợi thêm, xem hắn là mặt trời chói chang nhất ở quanh đây, nhưng dường như Lâm Tịch lại cảm thấy hắn không có gì đặc biệt cả, chỉ sợ khi đi ngang qua đây, Lâm Tịch cũng chỉ nhìn hắn một cái coi như chào hỏi rồi bình thản đi ngang qua, chứ không như mọi người khác phải dừng lại kính cẩn nịnh bợ hắn.

- Đi thôi, chúng ta vào thi trước.

Bởi vì không muốn Lâm Tịch phá tan tâm tình đang rất hưng phấn và đắc ý này, Hứa Châm Ngôn thậm chí còn không chờ Lâm Tịch đang đi tới, hơi nghiêng đầu nói với mấy người bạn tốt bên cạnh, sau đó tiến vào phòng thi.

Thật ra có mấy đệ tử đã đứng trước lối vào phòng thi từ sớm, đợi những đệ tử đang thi bên trong thi xong bước ra là sẽ tiến vào ngay. Nhưng khi thấy mấy người Hứa Châm Ngôn đang đi tới, các đệ tử này tự giác đứng sang hai bên nhường một con đường, không có ai muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ làm quan của mình sau này.

Trong hơn hai hay ba mươi nay đã có một sự thật được chứng minh: Những đệ tử học viện có thể có thành tích bất phàm, đạt được địa vị cao quý ở đế quốc, nếu như không phải là những Kim Chước có chỗ dựa đằng sau thì cũng là những người nổi tiếng không tiếc mạng mình, dũng mãnh vô song. Trừ những loại người trên, người có thể thành công tiếp theo chính là những kẻ khéo léo biết nhìn thời thế.

Trong mắt của nhiều người, nếu như muốn sống trong triều đình và không bị ai hãm hại, việc cần làm trước tiên là phải có mối quan hệ rộng và biết gần phúc tránh họa, thật sự không thể thiếu một trong hai được.

....

Trong ánh mắt áo ước của nhiều người, Hứa Châm Ngôn đi vào khu vực thi môn thông linh.

Giảng viên chịu trách nhiệm môn học này vốn họ Liễu, tên Nhan, tuổi còn trẻ, nhưng không hiểu tại sao người ra đề hôm nay lại là một vị giáo sư già khoa Linh Tế. Mặc dù đầu tóc ông ta đã khô héo thưa thớt, nhưng mỗi một cọng tóc lại vàng óng như hoàng kim, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Trên mặt bàn gỗ màu hồng trước mặt lão có sắp năm quả trứng vô danh, bên ngoài có màu đen, xen lẫn là những vết đốm màu trắng.

Hứa Châm Ngôn khiêm tốn thi lễ với Liễu Nhan và vị giáo sư xuất thân từ Vũ Hóa gia trước mặt. Mà vị giáo sư già phụ trách môn thông linh hôm nay lại không nói lời nào, chỉ hơi vuốt cằm đáp lễ, ý bảo Hứa Châm Ngôn bắt đầu.

Hứa Châm Ngôn ngồi xuống, đối điện là năm quả trứng vô danh trên bàn dài. Hắn ta nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi lướt nhẹ qua từng quả trứng, nhưng chỉ chốc lát sau hắn đã mở mắt ra, thần sắc thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt.

Hắn chỉ tay vào quả trứng thứ hai, khi thấy vị giáo sư già gật đầu, hắn liền đứng dậy rồi lại khom người thi lễ với Liễu giảng viên và ông ta, sau lui ra ngoài.

- Hứa huynh, thế nào?

Thấy Hứa Châm Ngôn ra ngoài, đám người Vương Linh nhất thời ân cần hỏi thăm.

Hứa Châm Ngôn lắc đầu, khẽ cau mày, trầm giọng:

- Không biết năm quả trứng này là trứng gì, mặc dù đã cẩn thận nhưng ta lại không cảm giác được, không chắc chắn chút nào.

...

- Lão sư, có phải đề thi này quá khó với bọn hắn hay không?

Lúc này, trong phòng thi.

Sau khi đổi một quả trứng thế vào quả trứng Hứa Châm Ngôn vừa chỉ và đồng loạt đổi thứ tự các quả trứng lại, giảng viên khoa Linh Tế - Liễu Nham cũng hơi cau mày, khẽ nói với vị giáo sư bên cạnh:

- Hơn nữa, chúng ta đã nói trong này có một quả còn sống, làm như vậy là lừa dối bọn hắn rồi.

Từ đầu buổi thi cho đến giờ, vị giáo sư già này luôn tỏ ra mình rất nghiêm túc và trầm tĩnh. Nay nghe đệ tử bên cạnh mình nói vậy, ông ta khẽ nhíu mày, hơi không thích nói:

- Liễu Nhan, mặc dù trò mới chỉ lên chức giảng viên một năm, nhưng trước kia đã theo ta hai năm, hẳn trò cũng hiểu được mục đích cuối cùng của khoa Linh Tế chúng ta là bồi dưỡng những Tế ti phẩm hạnh cao thượng cho Vân Tần. Mà cho dù là Tế ti hợp cách, đó cũng phải là những người không sợ cường quyền, có can đảm chất vấn và năng lực phán đoán sự vật sự việc. Cảm giác không đủ tất nhiên không thể nào thi đậu môn học này. Nếu như cảm giác được rồi, nhưng bởi vì những lời nói của chúng ta mà không dám phán đoán chính xác, tất nhiên cũng không thể nào thi đậu môn học khoa Linh Tế chúng ta. Thi cử cũng chỉ là thủ đoạn, không phải là mục đích. Nếu như lần thi này có thể giúp bọn họ hiểu nhiều lý lẽ hơn, nhớ được nhiều điều hơn, vậy xem như chúng ta đã dạy cho họ nhiều điều có ích hơn việc tặng không cho họ hai học phần.

Liễu Nhan khẽ nhăn mặt, nhưng nàng chỉ dám gật đầu đồng ý, không dám phản đối những điều trên.

...

Mấy người bạn tốt bên cạnh Hứa Châm Ngôn cũng bắt đầu tiến vào phòng thi môn thông linh.

Ban đầu mấy người này còn lo sợ và bận tâm. Lỡ như mình có thể cảm giác được, thi đậu môn học này, nhưng Hứa Châm Ngôn lại không thể, không biết việc này có làm Hứa Châm Ngôn mất mặt, khiến hắn giận hay không. Nhưng sau khi vào trường thi, mấy người Vương Linh lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì thật không biết năm quả trứng trên là trứng loài nào, nhưng bọn họ lại không thể cảm giác được sự khác nhau trong đấy, cuối cùng chỉ tiện tay chỉ một quả để cầu may.

Thấy Hứa Châm Ngôn chưa muốn rời đi, mấy người Vương Linh tất nhiên hiểu hắn ta muốn ở lại xem thử Lâm Tịch thi thố thế nào. Cả bọn đồng loạt xoay đầu nhìn Lâm Tịch đang đi tới, tự động nhường một con đường.

Lâm Tịch cũng không chú ý tới ánh mắt đám người Vương Linh bây giờ như thế nào.

Kể từ lúc khảo nghiệm tư chất xong và nhận kết quả là hai, sau đó trở thành Thiên Tuyển khoa Chỉ Qua, hắn vẫn luôn bị những ánh mắt kỳ lạ nhìn vào, hơn nữa, hắn càng không biết lý lịch rất to lớn của Hứa Châm Ngôn. Lúc đi vào phòng thi, hắn chỉ hơi tò mò một việc, đó là vì sao nội dung thi môn thông linh này không khác là mấy so với nội dung thi của khoa Linh Tế lúc nhập thí vào học viện Thanh Loan.

Trong lúc suy nghĩ miên man, hắn bất giác đã đi vào phòng thi rộng rãi. Cũng giống như các đệ tử trước đấy, hắn kính cẩn thi lễ với giảng viên và giáo sư khoa Linh Tế, sau đó yên lặng ngồi xuống trước bàn dài.

Sau khi nhắm mắt cảm giác trong chốc lát, Lâm Tịch hơi nhíu mày, mở mắt ra. Thế nhưng hắn lại không vội vã nói ra đáp án của mình, ngược lại còn kính cẩn thỉnh giáo:

- Thưa lão sư, không biết đây là trứng loại linh thú nào?

Vị giáo sư già nghiêm túc trước mặt không nóng lòng, trước nhìn hắn một cái, sau chậm rãi nói:

- Đây là trứng của Hàn Nha trong sơn mạch Đăng Thiên chúng ta.

Lâm Tịch tiếp tục hỏi:

- Nếu như không phải là trứng đã chết rồi, không thể nào ấp được, vậy chắc bên trong quả trứng còn sống rất khác với bốn quả kia chứ?

Vị giáo sư già nhíu mày, hơi không vui ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch trong chốc lát mới trả lời"

- Đúng là không giống, chỉ cần dựa vào ánh sáng màu sắc là nhận ra được.

- Đa tạ lão sư giải thích.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, tiếp đó lại bất ngờ vươn tay ra, cong hai ngón tay lại.

"Rắc!"

Một âm thanh giòn tan vang lên, hắn cứ thế gõ bể một quả trứng Hàn Nha.

Lòng trắng đen đậm như mực cùng với lòng đỏ trứng ửng hồng chảy ra ngoài, một mùi hôi khác lạ bỗng xuất hiện trong không trung, hơn nữa, lòng đỏ trứng vừa ra ngoài lập tức tan chảy ra, đây rõ ràng là một quả trứng đã chết, không thể nào ấp được.

Nhưng cho dù chỉ là gõ bể một quả trứng đã chết, hành động vừa rồi của Lâm Tịch thật sự rất quá đáng, rất lớn gan.

Trong tíc tắc, tất cả mọi người đang tụ tập đứng bên ngoài phòng thi bỗng nhiên im lặng. Đám người Hứa Châm Ngôn đang đứng sát bên ngoài phòng thi, vừa nhìn thấy Lâm Tịch làm như vậy, Vương Linh bất giác nắm chặt cái quạt trắng trong tay, không khỏi khiếp sợ....Sau hai ba tức im lặng, hắn ta bỗng nhiên thất thanh la lớn lên:

- Ngươi đang làm gì vậy hả....Lâm Tịch, ngươi lại dám phá hủy dụng cụ dùng để thi sao?

Nhưng không ngờ Lâm Tịch lại không để ý đến phản ứng mọi người ở bên ngoài, sau khi gõ bể xong quả trứng đầu tiên, hắn tiếp tục cong hai ngón tay lại, mục tiêu kế tiếp tất nhiên là quả trứng thứ hai.

- Chờ một chút.

Vào lúc này, vị giáo sư già lại hơi nheo mắt, chăm chú nhìn hắn.

Thấy vị giáo sư già và Liễu Nham ở bên cạnh dường như không tức giận lắm với việc mình vừa làm, cũng không ra tay ngăn chặn mình, Lâm Tịch hơi ngạc nhiên dừng lại, nhìn vị giáo sư già, lắng nghe những gì ông ta sắp nói.

Vị giáo sư già nhìn Lâm Tịch, chậm rãi nói:

- Quy tắc thi ta đã đặt ra từ đầu, các đệ tử không được phép gõ bể mấy quả trứng Hàn Nha này.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Đệ tử biết.

Vị giáo sư già cũng gật đầu, hỏi:

- Vậy ngươi có muốn gõ tiếp hay không?

Lâm Tịch dứt khoát trả lời:

- Muốn.