Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 47: Lạc tiên tử




Sau khi Trương Hằng rời Thiên Vũ Các cũng không đám dừng lại nhiều, thân hình rất nhanh biến mất trong dòng người cuồn cuộn, hơn nữa rất nhanh đi về hướng ngoài thành.



Thời gian chừng nửa nén hương, thân hình Trương Hằng rất nhanh xuất hiện ở ngoài Độc Thiên Bảo.



Đạp linh khí lên không, hắn quay đầu lại liếc nhìn Độc Thiên Bảo phảng phất như con thú khổng lồ thời tiền sử một cái.



Thẳng đến giờ phút này, trong lòng Trương Hằng mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bị thần thức của vài vị tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ nhìn trộm, nói trong lòng hắn không khẩn trương là không có khả năng.



Trước khi đi hắn làm ra vẻ thần bí quay đầu lại cũng chỉ vì khiến cho những tu sĩ Trúc cơ kỳ đó sinh ra một chút kiêng kị với mình, do đó không tiếp tục có chủ ý với hắn.



Với thực lực trước mắt của hắn còn không thể chống lại tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ. nhiều nhất Chỉ có thể giữ mạng trước mặt đối phương. Trừ khi có thể luyện thành Hư Không Hỏa Diễm, phát huy ra uy lực chân chính của Linh khí.



Linh khí dưới chân phát ra tiếng ngân khẽ, mơ hồ có một tầng ngân quang lưu chuyển ở mặt ngoài. Trương Hằng dùng tốc độ vượt xa tu sĩ Luyện khí kỳ bình thường rời khỏi Đoạn Nhai Sơn Độc Thiên Bảo.



Sau khi rời Đoạn Nhai Sơn mười mấy dặm, Trương Hằng cũng không bay về hướng Phương Vân sơn mả không ngừng dùng ánh mắt quan sát thế núi chung quanh.



Rất nhanh, hắn phát hiện một ngọn núi giống như ngón tay tiên nhân ở cách đó không xa, ngọn núi này trong dãy núi chung quanh chỉ vẻn vẹn thấp hơn Đoạn Nhai Sơn một bậc.



Trương Hằng khống chế linh khí bay nhanh về phía đỉnh của ngọn núi đó.



Còn chưa hạ xuống đất. một thanh âm dễ nghe từ bên cạnh một khối đá lớn trên đỉnh truyền đến.



Trương Hằng đưa mắt nhìn, Chỉ thấy Lạc Ngưng Tuyết váy áo tuyết trắng đang duyên dáng đứng bên cạnh hòn đá lớn. ở trước mặt khối đá lớn, thân thể của nàng có vẻ thật nhỏ bé nhưng là từ xa nhìn lại dường như nàng Mới là tiêu điểm nơi đây. cỗ khí tức bình thản không màng danh lợi kia làm cho người ta không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ xấu nào đối với nàng.



Từ trên Linh khí hạ xuống. Trương Hằng giữ khoảng cách bốn năm trượng với Lạc Ngưng Tuyết, ánh mắt bình thản đánh giá vị thiên chi kiêu nữ của Phương Vân sơn này.



- Không biết Lạc sư muội hẹn ta ở đây có chuyện gì? Giữa chúng ta dường như cũng không có gì liên quan mà!



Lúc gặp Lạc Ngưng Tuyết ở trên đường phố phồn hoa của Độc Thiên Bảo. Trương Hằng còn sinh ra nghi hoặc đối với cử động đột nhiên tới gần của nàng. Sau đó hắn Mới hiểu được đối phương làm như vậy chẳng qua là vì dễ dàng thần thức truyền âm với mình mà thôi.



Nói cách khác, thần thức của Lạc Ngưng Tuyết cũng có thể rời thân thể Tuy rằng còn xa xa không bằng Trương Hằng nhưng là cũng tới gần tu sĩ giai đoạn Luyện Khí đại viên mãn.



Trong những tu sĩ Trương Hằng từng gặp, có ba người thực lực không thể dùng tu vi để đánh giá.



Người thứ nhất chính là Ô Lăng thần bí tiềm ẩn trong Phương Vân sơn, cho dù tới bây giờ Trương Hằng còn không thăm dò được chi tiết của hắn. Người thứ hai là Triệu Thụy vừa Mới tách ra. người này có thể phóng ra pháp thuật có thể so với bậc ba, tự nhiên là rất biến thái.



Cuối cùng chính là vị Lạc tiên tử trước mắt này. Có được năng lực nào đó dường như có thể nhìn thấy lòng người, giờ phút này không ngờ thần thức cũng có thể rời thân thể.





So với Ô Lăng cùng Triệu Thụy. Lạc Ngưng Tuyết này có lẽ yếu hơn một chút nhưng là tuyệt đối không thể coi thường.



Lạc Ngưng Tuyết lẳng lặng nhìn Trương Hằng, đôi môi khẽ mỡ, rốt cục lên tiếng:



- Ngươi biết nữ tu sĩ Ninh Tuyết Dung không?



Trong lòng Trương Hằng kinh ngạc vô cùng. Đối phương đột nhiên nói đến nữ tu Ninh Tuyết Dung Mới hóa thành tuyết liên không lâu, là có ý đồ gì?



Chẳng lẽ bởi vì nàng rất quen thuộc Ninh Tuyết Dung, sau khi Ninh Tuyết Dung mất tích nên sinh ra hoài nghi hắn?



Mặt mày tinh bơ, Trương Hằng cười nói:




- Ninh sư muội là tu sĩ nội môn của bôn môn, Đường mỗ Tuy rằng không qua lại nhiều với nàng, nhưng là cũng không thể không biết nàng.



Con mắt của Lạc Ngưng Tuyết cận thận quan sát biểu tình của Trương Hằng. phát hiện đối phương cũng không có thần thái khác thường gì.



Lại đứng yên tại chỗ một lát, trên người Lạc Ngưng Tuyết mơ hồ lưu chuyền một dao động pháp lực cực kỳ bí ẩn.



Trương Hằng khẽ nhướng mày, giọng điều dần trở nên lạnh nhạt:



- Lạc sư muội. Nếu không còn chuyện gì. Đường mỗ phải đi rồi.



- Ngươi nói đối.



Đôi mắt như u lan của Lạc Ngưng Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Hằng. ánh mắt lại rơi xuống túi trữ vật của Trương Hằng.



Lúc này Trương Hằng mới hiểu được, vừa rồi đối phương dùng pháp thuật không biết tên nào đó tiến hành dò xét mình. Nếu là tu sĩ Luyện khí kỳ bình thường rất khó phát hiện được cỗ dao động pháp lực mỏng manh này. nhưng là ở trước mặt Trương Hằng lại không thể nào che giấu được.



- Ha ha. Đường mỗ nói đối hay không là tự do của mình, chẳng lẽ còn cần Lạc sư muội quản sao?



Thân thể Trương Hằng dần căng thẳng, giống như một con báo tùy thời chuẩn bị bùng nổ.



Hơn nữa. hắn còn dùng thần thức quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Ta cần một món đồ trong túi trữ vật của Đường sư huynh..




Giọng điệu Lạc Ngưng Tuyết thản nhiên đưa ra yêu cầu. dường như căn bản không lo lắng Trương Hằng sẽ cự tuyệt nàng.



Trương Hằng giật mình. Lúc đầu đối phương nhắc tới Ninh Tuyết Dung, hiện tại lại nói rõ muốn một món đồ trong túi trữ vật của mình.



Trương Hằng rất nhanh liền đoán được thứ đối phương muốn trong túi trữ vật của mình là cái gì.



- Thứ cô cần là thứ này hả?



Ngón tay Trương Hằng khẽ vuốt trên túi trữ vật, một đóa tuyết liên trắng muốt sáng bóng nằm yên lặng trên tay hắn. khí lạnh thản nhiên khuếch tán trong không khí.



Ngay trong khoảnh khắc Trương Hằng lấy ra vật ấy. trong con ngươi bình thản điềm tĩnh của Lạc Ngưng Tuyết nỡ rộ một tia sắc thái, nàng liên tục gật đầu:



- Chính là nó. Xin Đường sư huynh giao nó cho ta, Ngưng Tuyết nhất định có báo đáp.



Trương Hằng hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ Tuyết liên này còn có giá trị gì không muốn người biết hay sao? Ngay cả Lạc tiên tử đạm bạc xuất trần cùng sinh, ra lòng tham muốn.



Mà đúng vào lúc này, từ trên tuyết liên phát ra một cỗ linh hồn dao động run rẩy. Trương Hằng lập tức cảm thấy một tia sợ hãi từ trên Tuyết liên truyền ra.



Đóa hoa tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi run rẩy trong bàn tay Trương Hằng, dường như đang kiệt lực khuyên bảo Trương Hằng không nên giao mình cho Lạc Ngưng Tuyết.



Trương Hằng khẽ lật bàn tay thu tuyết liên vào túi trữ vật, cười lạnh nói:



- Không biết Lạc sư muội muốn dùng cái gì để trao đổi tuyết liên này với Đường mỗ.




Dáng người tuyệt đẹp của Lạc Ngưng Tuyết chậm rãi đi tới Trương Hằng, âm thanh tuyệt vời rơi vào tai Trương Hằng:



- Chỉ cần Đường sư huynh nguyện ý giao Tuyết liên này cho ta, yêu cầu gì Ngưng Tuyết cũng đều có thể đáp ứng.



Trong những lời này ẩn chứa hấp dẫn nào đó khó thể phát hiện, khiến cho Trương Hằng hơi thất thần trong khoảnh khắc.



Trương Hằng giả bộ si mê, ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngọc như thiên sứ của Lạc Ngưng Tuyết:



- Chẳng lẽ làm đạo lữ song tu của ta cùng được sao?



Trong con ngươi bình thản như nước của Lạc Ngưng Tuyết hiện lên một tia chán ghét, thanh âm mang theo ý mê hoặc đặc thù kia tiếp tục truyền tới Trương Hằng:




- Giao tuyết liên cho ta, cái gì sư muội cũng có thể đáp ứng...



Nàng chậm rãi tới gần Trương Hằng đang chìm trong ảo giác và si mê, rất nhanh tới chỗ cách Trương Hằng không đến một trượng.



- Nếu sư muội có thể biểu diễn thoát y tú một hồi, đóa tuyết liên này liền tặng cho nàng.



Trên khuôn mặt si ngốc của Trương Hằng mang theo vài tia trêu tức không thể phát hiện.



- Thoát y tú?



Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lạc Ngưng Tuyết hơi sửng sốt.



Nàng đương nhiên không rõ hàm nghĩa chân chính của ba chữ "Thoát y tú", nhưng là từ hai chữ thoát y có thể đoán được một chút.



Trong mắt nàng hiện lên một tia tức giận, hai má như đồ sứ tuyết trắng hiện lên một rặng mây đò.



Đột nhiên nàng giống như hiểu ra cái gì, trong mắt chợt lóe dị sắc, thân hình liên tục lui về sau.



- Ha hả, đã muộn rồi!



Vẻ mặt si ngốc trên mặt Trương Hằng cũng biến mất trong nháy mắt, lại biến thành một vè trào phúng thản nhiên. Thân hình hắn hóa thành một bóng mờ đánh về phía Lạc Ngưng Tuyết.



Trong chớp mắt Trương Hằng xông tới trước người Lạc Ngưng Tuyết.



Tay ngọc thon thả của Lạc Ngưng Tuyết vừa mới sờ đến Linh khí Phiêu Vân Đái ở bên hông, mùi kiếm ô Linh Kiếm đã đặt ở trên cổ trắng ngần của nàng.



Nàng biến sắc, đang chuẩn bị vận dụng pháp lực trong cơ thể.



Đúng vào lúc này, tay kia của Trương Hằng đã vung ra như chớp, bàn tay lưu chuyển ngân quang nhàn nhạt đánh lên vai trái Lạc Ngưng Tuyết.



Luyện Hư Linh Khí cường đại vô cùng trong nháy mắt phong bế pháp lực đang muốn xuất động trong cơ thể nàng.



Thời gian chỉ vẻn vẹn không đến một hô hấp, Trương Hằng liền khống chế Lạc tiên tử giống như nữ thần trong lòng nam tu sĩ khác ở Phương Vân sơn.