Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 245: Quay lại kinh đô




Khi Trương Hằng từ phường thị Quỳnh Ngọc vừa tới kinh đô thì màn đêm đã buông xuống.



Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung hạ xuống một góc không người trong kinh đô, thường thức vài tia nắng nhàn nhạt còn sót lại của hoàng hôn.



Khi đi qua mấy khu dân cư, hai người có thể ngửi thấy mùi thom đồ ăn mê người của thế tục!



Có thể Bởi vì đã tới giờ ăn tối cho nên phố phường đã bớt nhộn nhịp hơn phần nửa.



- A Bảo, mau về nhà ăn cơm nào!



Một phụ nữ cao giọng gọi đứa con mình trởn về nhà ăn cơm.



Thấy một màn này, Ninh Tuyết Dung nao nao, thần sắc cũng hơi ảm đạm.



sắc mặt Trương Hằng lại bình tĩnh, lấy góc độ một ngoại nhân nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh như nhìn một bức tranh.



Nếu đã lựa còn con đường tìm tới đỉnh phong và vĩnh hằng không có đường quay lại thì hạnh phúc tự nhiên đã vô duyên với mình. Trương Hằng có một tâm trí kiên định chấp nhất, nếu đã lựa chọn sẽ không hối hận!



- Đại ca. huynh có cha mẹ chứ?!



Ninh Tuyết Dung đột nhiên hỏi.



- Có! Có lẽ giờ họ còn đang sống rất tốt!



Trương Hằng cũng lâm vào một chút ngắn ngủi hồi tưởng. Hắn nhớ tới cha mẹ mình ở một thế giới khác.



- Khi nào thì huynh mang Tuyêt Dung đi gặp bọn họ?



Trên mặt Ninh Tuyết Dung mang theo vài tia chờ mong.



- Đúng thế, ta cũng muốn đi gặp bọn họ nhưng họ lại cách nơi này quá xa thậm chí không phải ở trên Đông Vân đại lục này!



Trong lòng Trương Hằng đột nhiên sinh ra một loại ý tưởng.



Nếu Đại Thiên Tu Di Trụ là tập hợp tất cả không gian và vũ trụ thì vũ trụ nơi có địa cầu có phải cũng ở trong đó hay không?!



Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Hằng lại sinh, ra một cỗ Hy vọng.



Có lẽ sau này còn có thể trở về. Đương nhiên đây cũng chỉ vẻn vẹn là có thể mà thôi!



- Tuyết Dung từ khi sinh ra tới nay đã không biết ai là phụ mẫu của mình. Là Lạc Hà đại ca đã sớm mang ta và Ngưng Tuyết tỷ tỷ về, nhưng Lạc Hà đại ca cũng chỉ vẻn vẹn là một thân ca ca của ta mà thôi!



Con ngươi dịu dàng của Ninh Tuyết Dung tràn ngập cô tịch.





Trương Hằng cười ha hả:



- Nàng không phải là có ta sao?! Khi có thời gian, chúng ta có thể đi gặp Lạc Hà.



Nhắc tới Lạc Hà, tâm lý Trương Hằng không hiểu sao lại sinh ra một cỗ chờ mong!



Một nhân vật tiếp cận tiên nhân chẳng lẽ không thể nhấc lên phong vân ở Tam Tinh Vực này. thậm chí là ở cả Đông Vân đại lục.



Ngay khi hai người vừa đi vừa tán gẫu thì trong một nhà dân đột nhiên truyền tới một âm Thanh kinh dị.



Nghe Thanh âm này Dường như là của một lão nhân.



Trương Hằng liền cảm thấy âm Thanh này có chút quen tai.




Ngay khi hai người đang nghi hoặc thì từ trong một gian phòng có một lão nhân tràn đầy nếp nhăn chạy ra.



- Ân công, xin dừng bước...



Lão nhân này cả kinh hô lên.



Trương Hằng đưa mắt nhìn sang thì thấy lão nhân này chính là Vương lão ngũ, người từng bán đèn lồng ban đêm ở kinh đô!



Giờ phút này, vẻ mặt của Vương lão ngũ tràn đầy kích động, chạy tới trước mặt hai người Trương Hằng, rồi lại không biết nên nói cái gì!



- Thật sự cảm tạ ân công... Từ đó tới nay. chẳng những cháu gái của ta đã được chuộc ra mà Đường phủ cũng thường xuyên chiếu cố nhà của chúng ta...



Vương lão ngũ nói xong thì lão lệ tràn ra. Người khác bi thương thổng khổ mà khóc còn hắn thì vì vui sướng cực điểm mà khóc!



- Lão nhân gia. có chuyện từ từ nói. Lúc trước chúng ta gặp nhau cũng chính là một hồi duyên phận, huống chi việc đó đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là nhấc tay làm chút chuyện mà thôi!



Trên khuôn mặt Trương Hằng mang theo Ý cười từ tận sâu trong lòng. Ninh Tuyết Dung cũng tươi cười, hiện lên má lúm đồng tiền xinh như hoa!



- Hai vị ân công khẳng định chính là thần tiên trong truyền thuyết! Lão đạo cả gan mời hai vị ân công đến hàn xá nghỉ ngơi, trong nhà cũng đã dọn sẵn cơm canh...



Vương lão ngũ khẩn cầu nói.



Trương Hằng vừa định cự tuyệt thì đúng lúc này có một đôi vợ chồng trung niên đã từ trong phòng đi ra.



- Nghiệt tử. còn không mau lại đây bái kiến ân công!



Vương lão ngũ trừng mắt quát với nam nhân kia.




Nam nhân trung niên có chút do dự nhưng vẫn mang theo thê tử của mình đi tới trước hai người Trương Hằng.



- Đây là hai vị ân công ta từng gặp được! Nếu không có hai vị này, Lam Lam làm sao có thể được chuộc ra. Đường gia hiện tại sao có thể chiếu cố chúng ta Như vậy,..



Qua lời giải thích của Vương lão ngũ, vợ chồng trung niên này lập tức định quỳ xuống bái lạy Trương Hằng.



Trương Hằng nhẹ nhàng phất ống tay áo. hai người lập tức bị một cỗ lực lượng dịu dàng ngăn Càn không thể tiếp tục quỳ xuống được!



- Này này...



Hai người hoảng sợ không thôi.



Ánh mắt Vương lão ngũ sáng lên, mơ hồ đoán ra được thân phận của hai người.



- Nghiệt tử. còn không mau mời hai vị tiên sư vào nhà?!



Vương lão ngũ lại trừng mắt nhìn bọn họ.



- Ha ha ha... hữu duyên thì sẽ gặp lại...



Thân ảnh của Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung thoáng cái đã hiện lên ở nóc nhà đối điện. Bạn đang đọc truyện tại -



- Hai vị ân công. Các ngươi còn chưa gặp đứa cháu bảo bối Lam Lam. sao lại có thể đi nhanh như vậy?! Không bằng lúc này ở lại dùng một chén trà đi?!



Vương lão ngũ lo lắng nhìn đôi thần tiên quyến lữ trên mái nhà đối diện.



Nhưng ngân quang lại lóe lên. hai người đã biến mất. lưu lại ba phàm nhân đứng chết lặng tại chỗ!




- Cha, bọn họ...



Đứa con Vương lão ngũ há rộng miệng, trên mặt còn hiện lên vẻ kinh nghi bất động!



- Mau quỳ xuống, bọn họ là thần tiên!



Vương lão ngũ dẫn đầu quỳ xuống mặt đất. hướng về phía hai người Trương Hằng vừa rời đi đập đầu.



Cặp vợ chồng trung niên thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, sợ làm thần tiên không như ý.



Bóng đêm như một bức tranh, mặt trăng trên bầu trời chiếu ra ngân Huy nhàn nhạt.



Kinh đô Đường phủ. đèn đuốc sáng trưng.




Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung từ trên bầu trời hạ xuống, đi vào đình viện của Đường gia.



Giờ phút này, trên mặt Trương Hằng đã mang theo Mặt Nạ Như Ý, khôi phục lại hình tượng Triệu Vân.



Hai người vừa mới hạ xuống lập tức khiến cho những cao thủ võ lâm ẩn nấp Bốn phía chú ý.



Nhưng những cao thủ võ lâm này cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.



Trên thế tục giới này, ai đám dễ dàng trêu chọc tiên sư?!



Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đứng yên trong màn đêm mông lung giữa sân cũng không có hành động gì cả.



Ninh Tuyết Dung hết thảy đều để Trương Hằng làm chủ. tuy không quá hiểu mục đích chuyến đi này của Trương Hằng nhưng cũng không hỏi nhiều.



Qua vài lần hô hấp, Đường Viễn Kiều từ trong phòng đi ra. Vừa thấy hai người Trương Hằng, hắn lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ.



- Triệu tiên sư! Mấy năm không thấy. không ngờ ngài có thể quang lâm Đường phủ. Hai vị, mau mau mời vào!



Ánh mắt Đường Viễn Kiều nhanh chóng xẹt qua hai người, khi nhìn thấy Ninh Tuyết Dung thì không khỏi thầm than. Không hổ là người trong tiên đạo. dung mạo đúng là không chỉ khuynh thành khuynh quốc mà còn có một cỗ tiên khí Thanh nhã, nữ nhân phàm thế không thể bằng được!



Trương Hằng cũng không khách khí, cùng Ninh Tuyết Dung đi vào thư phòng của Đường Viễn Kiều.



Tuy nói là thư phòng nhưng gian phòng này thậm chí còn rộng hơn cả đại sảnh của những gia đình bình thường, bên trong có không ít bộ sách, cũng lộ ra khí tức đặc biệt của một thư hương gia tộc. Không phải thuộc loại như nhà giàu bỏ tiền mua những tác phẩm kinh điển về bày biện.



Đường Viễn Kiều lui qua nhường Trương Hằng ngồi ở ghế trên, còn hắn lại đứng ở một bên, thậm chí tự mình châm trà cho hai vị khách quý.



Trương Hằng cũng không khách khí, phẩm một chút thứ trà cực phẩm nhân gian rồi mới nói:



- Mấy năm không gặp. không biết Đường phủ hết thảy có tốt đẹp. Tề Uy Vương phủ có hành động bất lợi gì hay không?!



Đường Viễn Kiều liền nói:



- Hết thảy đều tốt. Tề Uy Vương phủ cũng phải khiêm nhường vài phần so với lúc trước.



Hơi do dự một chút, Đường Viễn Kiều lại nói:



- Tuy rằng Đường phủ trên đời phúc vận long xương nhưng vẫn có một chuyện khó có thể giải quyết... Việc này có liên quan tiểu nữ Nhã Thi...



- ổ? Ngươi nói xem!



Trương Hằng khí định thần nhàn, nhớ tới vị "muội muội" tú lệ mà thông minh kia.