Cảm quan của Trương Hằng vượt xa tu sĩ bình thường, tên tu sĩ kia vừa sinh ra một ít ác ý đối với hắn, liền khiến cho hắn chú ý.
Nhưng người này thu hồi ánh mắt cùng cảm xúc kịp lúc, làm cho Trương Hằng không phát hiện ra là tu sĩ nào sinh ra ác ý với mình.
Nơi này có nhiều tu sĩ bậc trung cao như thế, Trương Hằng cũng không thể tùy tiện dùng thần thức Điều tra.
Hơn nữa, dù cho dùng thần thức quan sát. cũng chưa chắc có thể tìm ra được người kia, ngược lại sẽ dẫn tới không ít địch ý của tu sĩ bậc cao.
ở tu tiên giới, một người nào đó có ý xấu với ngươi, ngươi cũng chưa chắc quen biết. Nhưng Trương Hằng lại cảm nhận được một cỗ khí tức hơi quen thuộc, trong lòng có một loại cảm giác người kia dường như quen biết mình, tối thiểu cũng từng gặp mặt.
Trương Hằng cùng Ninh Tuyết Dung đến đây khiến rất nhiều tu sĩ bậc trung bậc thấp nhìn trộm, không thiếu ánh mắt nam tu sĩ nhìn vào người Ninh Tuyết Dung, ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng cũng có chút không tốt.
Người sáng suốt vừa thấy Trương Hằng cùng Ninh Tuyết Dung nắm tay bay tới, liền thấy được hai người là một đôi đạo lữ song tu.
Nhưng tu vi hai người lại có vẻ không xứng đôi.
Mặt ngoài Trương Hằng là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. còn một thân tu vi của Ninh Tuyết Dung lại đạt tới cảnh giới Trúc cơ kỳ đại viên mãn, cách Kết Đan không xa.
Điểm giống nhau duy nhất là hai người đều có vẻ rất trẻ tuổi, bộ dáng Trương Hằng cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, còn Ninh Tuyết Dung chỉ mới trên dưới mười tám.
Thu Nhi lại có vẻ khẩn trương vô cùng, vừa thấy nhiều tu sĩ bậc trung bậc cao như thế, trong lòng của nàng cũng mơ màng.
Trương Hằng nắm lấy Ninh Tuyết Dung, ánh mắt đảo qua những lương đình trên Du Long Châu, nhanh chóng phát hiện lương đình có khắc mấy chữ lớn Phượng Vũ Đình.
Lương đình nơi này hoàn toàn không cùng khái niệm với giới thế tục. đặc biệt là chênh lệch về kích cỡ.
Lương đình nơi này ít nhất cũng có thể chứa được Bốn năm chục người.
Còn Phượng Vũ Đình là một chỗ lương đình nhỏ nhất trong số đó.
Tuy rằng nó là lương đình nhỏ nhất Du Long Châu, nhưng không có nghĩa địa vị của nó rất thấp.
Trương Hằng phát hiện trong Phượng Vũ Đình lại có năm tên tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Thấy cảnh này, Ninh Tuyết Dung cùng Thu Nhi đều có chút do dự. Trương Hằng không khỏi buồn cười, dẫn đầu đi vào Phượng Vũ Đình.
Trong đình có mấy chục băng ghế đá, thực lực mạnh thường thường đều ngồi ở bên trong, nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Trương Hằng tùy tiện tìm một băng ghế đá ở bên ngoài, kéo Ninh Tuyết Dung cùng ngồi xuống. Còn Thu Nhi không dám ngồi, liền đứng bên cạnh hai người, bộ dáng lo sợ bất an.
Mấy người Trương Hằng đến đây chỉ dẫn tới ánh mắt của một ít tu sĩ. có những tu sĩ bậc cao đang giao dịch, cũng không thèm liếc nhìn tới hai người.
- Linh Tê Thạch loại kém, Pháp bảo Vân Vụ Mạt cấp ba một kiện cực phẩm Linh khí. Lần này Lão phu muốn giao dịch ba thứ này, tốt nhất có thể đối được linh đan thích hợp cho tu sĩ Kết Đan hậu Kỳ sử dụng. Nếu dùng tinh thạch trao đổi giá sẽ cao hơn một chút.
Một lão giả áo xám ngồi ở giữa Phượng Vũ Đình thản nhiên nói. đôi mắt có vẻ đục ngầu quét nhìn mọi người ở đây. khi ánh mắt nhìn tới hai người Trương Hằng, thoáng dừng một chút.
Tu vi lão già áo xám này đạt tới Kết Đan hậu kỳ. có tu vi cao nhất trong các tu sĩ ở đây. các tu sĩ còn lại phần lớn là Trúc Cơ đại viên mãn trở lên. duy chỉ có Trương Hằng là ngoại lệ.
Trong ánh mắt không ít tu sĩ nhìn về phía Trương Hằng, đều có phần khinh thường.
Trong lòng Trương Hằng cười khổ. xem ra dường như mình tới nhầm chỗ rồi. Nhìn ba món đồ vật trong tay lão già áo xám. ánh mắt Trương Hằng nhanh chóng rơi xuống kiện Pháp bảo cấp ba Vân Vụ Mạt.
Pháp bảo này rõ ràng thích hợp cho nữ tu sử dụng. Ninh Tuyết Dung vừa thấy chiếc khăn này ánh mắt cũng sáng lên.
- Linh Tê Thạch?
Phần lớn ánh mắt chúng tu sĩ ở đây đều rơi xuống khối đá toàn thể lộ ra linh quang nhàn nhạt.
Trương Hằng nhớ lại một chút, liền nhớ ra truyền thuyết có liên quan đến loại khoáng thạch này.
- Tuy rằng chỉ là một khối Linh Tê Thạch loại kém. nhưng cho thêm vào Pháp bảo liền có thể tăng thêm không ít linh tính.
Một vị trung niên Kết Đan sơ kỳ khẽ thở dài, hắn cũng biết mình mua không nổi khối Linh Tê Thạch này.
Nghe nói luyện chế Pháp bảo thông linh trong truyền thuyết cần có loại tài liệu Linh Tê Thạch này, Tuy rằng không phải là tài liệu chế tạo chủ yếu gì. nhưng cũng đủ chứng Minh giá trị của Linh Tê Thạch.
Một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ kinh ngạc hỏi:
- Nếu các hạ có được tài liệu trân quý cỡ này. vì sao còn không cho thêm nó vào Pháp bảo của mình?
Lão già áo xám cười khổ nói:
- Trăm năm trước lão phu đạt tới Kết Đan hậu kỳ. tu vi rốt cuộc không thể tiến thêm, cách đại nạn không xa, cho nên mới lấy nó ra hy vọng đối được một chút linh đan công hiệu không kém. Nếu các vị không có vật phẩm trao đổi, ta chỉ có thể đi tìm tiền bối Nguyên Anh Kỳ...
Nói tới đây, ánh mắt lão già áo xám còn nhìn sang những tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Trên thực tế, chính lão cũng không ôm nhiều hy vọng.
- Linh Tê Thạch, ta muốn, Tuy rằng chỉ là loại kém.
Một nam tử áo xanh nhàn nhạt nói.
Nam tử này bộ dạng anh tuấn phi phàm. mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt trắng nõn.
- Hầu Vũ đạo hữu muốn Linh Tê Thạch này?
Lão giả áo xám mừng rỡ. hỏi:
- Không biết đạo hữu lấy ra thứ gì trao đổi Với ta.
Nam tử áo xanh Hầu Vũ kia bề ngoài cũng chỉ khoảng ba mươi, một thân tu vi đã gần với Kết Đan hậu kỳ, vừa thấy liền biết là một tu sĩ thiên tài tư chất làm người ta kinh diễm.
Hầu Vũ cũng không nói gì. vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ từ bên trong.
Chất liệu bình ngọc này cưc Kỳ đặc thù. ngay cả thần thức tu sĩ Kết Đan KỲ cũng khó nhìn thấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhẹ nhàng mở bình, lộ ra bên trong là một viên linh đan màu xanh, một cỗ dao động linh khí đặc thù làm cho tâm thần tu sĩ trong Phượng Vũ Đình đều rung lên.
Trên mặt Hầu Vũ hiện ra Ý cười nhàn nhạt, nhanh chóng đóng bình lại.
- Ngưng Ngọc Đan?
Lão già áo xanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phun ra ba chữ.
Tu sĩ khác nghe ba chữ này cũng không khỏi động dung.
- Nghe nói trong Kết Đan Kỳ. Ngưng Ngọc Đan này là tồn tại gần với Hóa Anh Đan. không chỉ có thể làm tăng tu vi diện rộng cho tu sĩ Kết Đan Kỳ. thậm chí còn có thể trợ giúp tu sĩ đánh sâu vào Nguyên Anh Kỳ.
Tu sĩ bên cạnh cũng nhỏ giọng xì xào.
Nghe mấy tu sĩ nói nhỏ, Trương Hằng không khỏi xấu hổ, cảm thấy kiến thức của mình thật là không đủ.
Thời gian tu luyện của các tu sĩ bậc cao này đều lâu hơn Trương Hằng. hơn nữa thường xuyên tham dự giao dịch trong các phường thị tu chân, phần lịch duyệt này quả thật gà mờ tu chân như Trương Hằng không thể sánh bằng.
Lão già áo xám khẽ trầm ngâm, liền nói:
- Không biết đạo hữu chịu lấy mấy viên Ngưng Ngọc Đan để giao dịch, một viên Ngưng Ngọc Đan rất khó đổi được một khối Linh Tê Thạch như của ta.
Hầu Vũ cười khẽ, thoải mái nói:
- Trong bình ngọc của ta có năm viên Ngưng Ngọc Đan, dự tính đổi lấy Linh Tê Thạch cùng Pháp bảo Vân Vụ Mạt trong tay ngươi.
Lão già áo xám suy tư một lát, có chút do dự:
- Khối Linh Tê Thạch của ta thấp nhất cũng đổi được ba viên Ngưng Ngọc Đan. tài liệu này hoàn toàn có thể cho thêm vào để luyện chế Pháp bảo cao cấp thậm chí đỉnh cấp. có thể tăng thêm vài phần linh tính cho phép bảo. C̣n Vân Vụ Mạt này là một kiện Pháp bảo cấp ba hai viên Ngưng Ngọc Đan thì có chút không đủ.
Mấy tu sĩ bên cạnh liên tục gật đầu.
- Đúng thế. Tuy rằng Ngưng Ngọc Đan vô cùng quý giá. nhưng ngẫu nhiên cũng thấy được trong Tu chân giới, còn Linh Tê Thạch này là tồn tại đã tuyệt tích.
Hầu Vũ thoáng không vui, hừ khẽ nói:
- Có quý giá thế nào cũng kém hơn tăng cường tu vi cho tu sĩ. không biết đạo hữu đây còn mấy chục năm thọ nguyên?
Lão già áo xám thần sắc khẽ biến, cắn răng một cái. chuẩn bị đồng ý.
Đúng Lúc này, Trương Hằng mở miệng nói:
- Chậm đã...