Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 122




Cổ Bách chết rồi.

Bị Cố Trường Thanh bóp chết.

Cố Trường Thanh thà rằng tự tay giết chết gã, cũng không muốn thủ hạ của mình trở thành một người ngu ngốc sống vạ vật trên cõi đời này.

Nhẹ nhàng vuốt hai mắt Cổ Bách nhắm lại, Cố Trường Thanh nhìn Đường Kiếp:

- Ngươi lại hại chết một vị huynh đệ của ta.

- Không liên quan gì tới ta cả, bí thuật ta nắm giữ, chi có thể kháng cự lại thuật Sưu hồn, chứ không đến mức khiến người thi pháp bị phản phệ. Nói chung là tại bản thân gã cả thôi, tu luyện chưa tới độ cao siêu mới bị rơi vào kết quả đó.

Đường Kiếp không hề phủ nhận trả lời.

Mặc dù vừa rồi hắn còn luôn miệng nói, ông đây chưa bao giờ uy hiếp người khác.

- Nhưng ít nhất ngươi cũng có thể nói trước.

Một gã thuộc hạ Ưng Đường buột miệng kêu lên.

Ánh mắt Đường Kiếp nhìn gã như nhìn kẻ ngớ ngẩn vậy.

Hắn cũng không chê cười đối phương nói lời ngu ngốc, chỉ thản nhiên trả lời:

- Cho dù ta nói, các ngươi sẽ tin sao?

Đúng vậy.

Sẽ tin sao?

Có một số việc, không thử thì vĩnh viễn cũng sẽ không tin đâu.

Cố Trường Thanh hắc hắc cười nói:

- Được, được lắm Đường Kiếp. Ngươi quả nhiên là có chuẩn bị kỹ càng. Hiện tại xem ra, ngươi thực sự là cố ý rơi vào tay chúng ta rồi.

- Nếu ta nói không phải vậy, kỳ thực ta chính là Đường Kiệt, ta cũng chỉ bởi vì cơ duyên mới học được thuật pháp này, ngơi nhất định không tin.

Đường Kiếp cười nói.

- Vậy cơ duyên của ngươi thực quá nhiều rồi đấy.

Đường Kiếp xua xua tay, không biết xấu hổ trả lời:

- Đúng vậy, có lẽ là được trời cao ưu ái.

- Đáng tiếc, ông trời lại để cho ngươi rơi vào tay chúng ta. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Triệu Tân Quốc túm lấy Đường Kiếp hung ác nói.

Đang muốn nện một đấm vào mặt hắn, Đường Kiếp bộ dạng uể oải nói:

- Người thứ ba.

Triệu Tân Quốc nghe thấy vậy chấn động, nắm đấm cứ giương trên không trung, không hạ xuống được.

Cố Trường Thanh cũng chỉ hắc hắc cười.

Tiếng cười của gã càng lúc càng lớn, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười ha hả. Cả cánh đồng rộng mênh mông đều vang vọng tiếng cười của gã.

Cuối cùng, Cố Trường Thanh cũng dừng lại.

Gã gật đầu nói với Đường Kiếp:

- Được, được lắm! Đường Kiếp, ngươi được lắm, dám đùa bỡn chúng ta. Tuy nhiên, nếu ngươi nghĩ không thể Sưu hồn, thì không thể giết ngươi, chúng ta cũng không làm gì được ngươi, thì thực sai lầm rồi.

Nói xong ánh mắt gã lóe lên hận ý:

- Không thể giết ngươi, không có nghĩa không được làm gì ngươi. Không giao ra Binh Giám, thì mỗi ngày ta sẽ chặt một phần cơ thể ngươi xuống. Hôm nay ngày đầu tiên, vậy cứ lấy đi năm ngón tay của ngươi trước.

Nói xong, ánh đao trong tay Cố Trường Thanh lóe lên, bổ xuống bàn tay Đường Kiếp. Nhưng không thể chém đứt tay hắn, Cố Trường Thanh khẽ ý một tiếng, năm ngón tay cuối cùng cũng rơi xuống.

- A…

Đường Kiếp kêu một tiếng đau đớn, mười ngón tay nối liền với tim, lần này một lúc bị chặt năm ngón tay, hắn đau muốn bất tỉnh.

Cố Trường Thanh lạnh lùng nói:

- Ngày mai lại chặt một bàn tay của ngươi, ngày kia móc một con mắt, nếu ngươi vẫn tiếp tục cứng đầu, ta sẽ thiến ngươi, nhiều nhất là bảy ngày, biến ngươi thành một cây gậy, thành phế vật vĩnh viễn.

Không vào bách luyện mà bị thương nặng, mất đi một phần cơ thể, trừ phi ngay lập tức được trị thương, nếu không rất khó khôi phục được như cũ.

Cho dù là có Đại Năng ra tay nối lại… nhưng rất khó có thể tu luyện, cả đời chỉ có thể dừng lại tại đây.

Mới đứt năm ngón tay thì vẫn còn tốt chán, nếu là đứt cả cánh tay, Thiếu Hải Động Kim Quyết coi như bị phế bỏ. Nếu ngay cả mệnh căn tử cũng cắt, thì không chỉ hủy diệt hạnh phúc đời người, mà còn tuyệt đường con cái.

Bởi thế uy hiếp của Cố Trường Thanh, thực sự là có tác dụng đấy. Mà gã lại ra tay quyết đoán, càng chứng minh gã không phải chỉ là kẻ dọa suông.

Nằm vật xuống vũng máu, Đường Kiếp cũng phát ra tiếng cười trầm thấp:

- Được, ngươi cũng được lắm. Gọt người thành gậy… cho dù là kiếp nạn Hồng Mông năm đó, lục đại phái liên thủ chống địch, cũng chưa gặp phải thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, Ưng Đường các ngươi thì lại dùng rồi. Được lắm, được lắm,x em ra đây chính là tác phong của Thiên Thần Cung. Để xem nào, bảy ngày… Cố Trường Thanh, ta sợ ngươi không có đủ bảy ngày mà tra tấn ta đâu.

- Ngươi nói cái gì?

Mọi người đều trợn mắt nhìn Đường Kiếp.

Không ngờ đến bước đường này, Đường Kiếp vẫn dám nói ra những lời như vậy.

Cố Trường Thanh hừ một tiếng:

- Không phải đạ hạ phương pháp truy tìm tung tích trên thân thể ngươi sao? Tuy rằng không biết bọn ngươi đã dùng phương pháp nào, nhưng chắc cũng chỉ là bí thuật dựa theo huyết mạch truy tìm tung tích. Nếu đã là bí thuật, chỉ cần dùng phương pháp che đậy là có thể giấu diếm được, lúc trước là bọn ta sơ suất không nghĩ tới phương pháp này. Nếu là huyết mạch…

Cố Trường Thanh nhặt năm ngón tay lên:

- Đây không phải là một bộ phận có huyết mạch của ngươi sao? Kiều Lục, bắt vài con chim tới đây.

- Vâng.

Một gã Ưng Đường cho hai ngón tay vào trong miệng, huýt ra một tiếng sáo dài.

Chỉ một lát sau, trên không trung có một con chim nhỏ bay tới, đậu trên vai Kiều Lục.

Cố Trường Thanh buộc ngón tay Đường Kiếp trên người con chim, Kiều Lục hô lên một tiếng, con chim nhỏ cất cánh bay mất.

Nếu đã như vậy, năm ngón tay sẽ bay theo năm hướng khác nhau.

Đường Kiếp có chút khâm phục nhìn Cố Trường Thanh:

- Đúng là một phương pháp hay. Nếu không thể ẩn giấu chính mình, thì thà để cho đối phương một vài lựa chọn, khiến đối phương rối loạn, truy binh sẽ ít đi.

- Như vậy cũng có nghĩa là, Tẩy Nguyệt phái đích thực dùng huyết mạch để truy tìm tung tích?

Cố Trường Thanh cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói Đường Kiếp.

Đường Kiếp hơi ngẩn người ra, cuối cùng cười khổ nói:

- Qủa nhiên là lợi hại, một câu lỡ miệng đã khiến ngươi bắt được nhược điểm.

- Tuy nhiên ta lại không yên tâm được, ai mà biết được, câu nói của ngươi có phải là nói lỡ hay không?

Nói xong Cố Trường Thanh lại điểm vài cái lên người Đường Kiếp, lần này là phong ấn ngăn sự dao động của bí pháp tồn tại trên người hắn.

- Vấn đề chính là ở chỗ này đấy.

Đường Kiếp cười ha hả:

- Cố Trường Thanh, ngươi là người thông minh, vấn đề lớn nhất của người thông minh chính là nghĩ quá nhiều. Vì nghĩ quá nhiều, nên không biết nên lấy cái nào bỏ cái nào. Dù cho ngươi có moi được sự thật từ ta, nhưng ngươi lại tưởng là ta tương kế tựu kế thiết lập cạm bẫy lừa ngươi. Cho nên… dù ta nói ta biết Binh Giám đang ở nơi nào, ngươi sẽ tin ta sao?

Cố Trường Thanh lập tức cứng người lại.

Trong lúc đó, gã phát hiện Đường Kiếp mặc dù rơi vào tay mình, nhưng quyền chủ động lại vẫn nằm trong tay đối phương.

Loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.

Đường Kiếp giống như một viên bị, luộc như nhừ, nhai không nát, giẫm không bẹp, nắn không vỡ, giết cũng không giết được, sưu hồn cũng không sưu được, dùng khổ hình tra tấn cũng không sợ, thậm chí mỗi câu nói ra đều thật thật giả giả, không thể nhận biết được.

Cái biểu hiện phô trương của hắn, khiến mỗi một tin tức hắn nói ra đều có thể là cạm bẫy, làm ngươi không dám tin tưởng, cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.

Sở dĩ có thể như vậy, bởi vì ngay từ đầu tới cuối, hắn không hề có một chút biểu hiện sợ hãi.

Nỗi sợ hãi chính là thành tựu của việc thẩm vấn.

Nhưng mặc ngươi làm chuyện gì, dùng thủ đoạn nào thẩm vấn hắn, nhưng đều phải hình thành trên cơ sở của nỗi sợ hãi. Trăm ngàn năm lịch sử vốn đã chứng mình được, người bị thẩm vấn không sợ khổ, không sợ chết, thì đa phần các loại thẩm vấn đều kết thúc trong thất bại.

Không nghi ngờ chút nào, Đường Kiếp chính là một kẻ như vậy.

Cùng với người bị thẩm vấn bất đồng, đó chính là biểu hiện của hắn không phải là điên cuồng, phẫn nộ, hay kiên cường, những cảm xúc mãnh liệt khi bị thẩm vấn. Mà ngược lại, biểu hiện của hắn bình tĩnh, khống chế cực kỳ tốt cảm xúc của bản thân. Đây là điều cực kỳ hiếm thấy, cũng là loại khiến người ta đau đầu nhất.

Gã không hề biết, đây chính là thành quả hắn thu được trên núi Hổ Khiếu, sau khi cùng yêu hổ giằng co.

Nếu như không có lần trải qua sinh tử kia, Đường Kiếp cũng chưa chắc đã làm được như hiện tại. Vừa thản nhiên vừa thong dong, đúng là một lần đi qua quỷ môn quan, khiến cho hắn có thể dứt bỏ sinh tử, dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.

Sau khi hiểu được điều này, cái nhìn của Cố Trường Thanh với Đường Kiếp cũng dần dần thay đổi.

Sau đó hắn đột nhiên hắc hắc mỉm cười:

- Ngươi là một đối thủ khá thú vị, nhưng ngươi đừng nên nghĩ chỉ với mấy kỹ xảo đó là có thể đối phó được với ta, cũng không khỏi có mức quá khờ khạo đấy.

Nói xong Cố Trường Thanh cũng ngồi xuống.

Gã ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn chằm chằm Đường Kiếp, một lúc lâu sau gã mới nói:

- Ngươi không mang theo đao.

- Hả?

Đường Kiếp ngẩn người.

Cố Trường Thanh nói:

- Đoạn Tràng Đao, ngươi không mang nó theo.

Đường Kiếp không tiếp lời, chỉ lạnh lùng nhìn Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh tiếp tục nói:

- Ngươi không mang theo Đoạn Tràng Đao, không mang theo Châm Ngân Tiêu, không mang bùa pháp, thậm chỉ ngay cả một linh tiền cũng không đem theo. Lúc bắt được ngươi, trên người ngươi không có bất cứ thứ gì đáng giá cả. Học tập phương pháp kháng cự lại thuật Sưu hồn, hạ thuật truy tìm tung tích huyết mạch, có thể nói là chuẩn bị trước cho sau này. Nhưng trên người ngươi không có một vật dư thừa, giống như ngươi biết trước khi ngươi đi ra, chúng ta sẽ động thủ vậy.

- Nếu vậy thì sao chứ?

Đường Kiếp hỏi vặn lại.

- Người chết không cần tiếc của đâu.

Cố Trường Thanh trả lời:

- Ngươi đã chuẩn bị hết mọi việc, nói vậy đây cũng chính là phương pháp chạy trốn chu đáo? Ta lẽ ra phải nghĩ ra từ lâu rồi, một kẻ không sợ chết, chưa chắc đã bởi bì hắn không sợ chết, mà bởi vì hắn biết sẽ không chết.

Sắc mặt Đường Kiếp cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Cố Trường Thanh không quan tâm tới việc tìm được Binh Giám hay không, ngược lại ý nghĩ xoay chuyển sang Đường Kiếp.

Cố Trường Thanh dùng giọng điệu âm u lạnh lẽo nói:

- Kiêu ngạo của ngươi, to gan lớn mật, tự tin, còn dám ám toán chúng ta, đều bởi vì ngươi tự tin mình có thể chạy trốn. Chính vì nguyên nhân này, ngươi mới có thể chủ động giúp đỡ chúng ta khi Tẩy Nguyệt phái công kích. Có lẽ lời ngươi nói không hoàn toàn là nói dối, hiện tại nếu ngươi rơi vào tay Tẩy Nguyệt phái, đích xác không có lợi đối với ngươi. Ngược lại nếu ở trong tay chúng ta, chúng ta không thể giết ngươi, lại không có biện pháp gì với ngươi, chính là cho ngươi cơ hội.

Lần đầu tiên Đường Kiếp tái mặt, trên mặt không hề mang theo ý cười.

Cố Trường Thanh lại tiếp tục nói:

- Cho nên chỉ cần coi chừng ngươi, chặt đứt mọi cơ hội chạy trốn của ngươi, ngươi sẽ thành thật hơn nhiều.

Đường Kiếp hừ một tiếng, không hề để ý tới gã.

- Tuy nhiên…

Cố Trường Thanh thay đổi giọng điệu:

- Từ chuyện này, trái lại có thể thấy được, Binh Giám chắc chắn không nằm ở Đào Nhiên Cư.

Đường Kiếp kinh ngạc:

- Làm sao ngươi biết?

- Bởi vì ngươi sẽ không yên tâm. Chính như ngươi nói, hiện tại Tẩy Nguyệt phái cũng đã có thể kết luận ngươi chính là Đường Kiệt. Nếu đã như vậy, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua việc lục soát Đào Nhiên Cư. Ngươi có thể nghĩ thứ đó rơi vào tay Tẩy Nguyệt phái, đối với ngươi chẳng có lợi gì cả, dĩ nhiên sẽ không ngốc nghếch tới mức giấu Binh Giám trong Đào Nhiên Cư… bọn họ cũng sẽ không đối đãi với ngươi khách khí như ta, nếu chưa đào sâu ba thước đất chắc chắn sẽ không dừng tay đâu.

Nói tới đây, Cố Trường Thanh liền nở nụ cười:

- Không có ở Đào Nhiên Cư, vậy chắc chắn là ở một nơi khác. Vốn ta còn đang không rõ ngươi sẽ di chuyển nó tới nơi nào, nhưng ta đột nhiên nhớ tới một việc…

Sắc mặt Đường Kiếp đột biến, tay cho nhanh vào trong lồng ngực sờ soạng.

- Không cần tìm nữa.

Trong tay Cố Trường Thanh xuất hiện một tờ biên lại, chính là giấy biên nhận chiếc hộp mà Đường Kiếp gửi vào buổi sáng.

Cố Trường Thanh nói:

- Vốn ta đang tò mò ngươi gửi thứ gì, hiện tại xem ra, đa phần trong chiếc hộp đó chính là Binh Giám rồi. Có lẽ không chỉ có Binh Giám, mà còn có cả Đoạn Tràng Đao và nhiều vật khác nữa. Lâm Đông Thăng cũng thật ngu xuẩn, lại để cho ngươi có cơ hội đem Binh Giám ra ngoài gửi đi. Đây đúng là biện pháp hay, dù ngươi không ra khỏi học viện, nhưng cũng đã lặng lẽ mà di dời bảo vật đi. Đợi chúng ta bắt ngươi đi, sau đó ngươi mới thi hành kế hoạch chạy trốn, tất nhiên lúc đó có thể ở bên ngoài lấy lại Binh Giám, rồi cao chạy xa bay, sau này không ai có thể làm gì được ngươi.

Nghe thấy vậy, Đường Kiếp đột nhiên ôm bụng cười ha hả.

Một gã thuộc hạ Ưng Đường đá hắn một phát quát lên:

- Ngươi cười cái gì?

Đường Kiếp chỉ vào Cố Trường Thanh càng cười to hơn:

- Ta cười các ngươi tự cho mình là đúng. Cái hộp kia đúng là do ta gửi ra ngoài đấy, nhưng bên trong căn bản chẳng có Binh Giám gì cả. Ngươi muốn tìm chiếc hộp đó, chỉ như là dùng giỏ trúc múc nước, như dã tràng xe cát mà thôi.

- Đúng hay sai, thì chung quy cũng phải nhìn nó là gì mới biết được. Cho dù là không phải, thì cũng là thứ quan trọng gì đó, nói không chừng chúng ta sẽ tìm được chút manh mối ở đó.

Nói xong Cố Trường Thanh ra lệnh cho mọi người:

- Để Lâm Đông Thăng đi tra xét đi, thương đội học viện Tẩy Nguyệt do ai phụ trách, đồ gửi đi nơi nào.

Một gã đệ tử Ưng Đường lấy ra một lá bùa, liên hệ với Lâm Đông Thăng.

Đường Kiếp lạnh lùng nhìn Cố Trường Thanh nói:

- Vậy ngươi cũng phải cẩn thận một chút, không chừng đó là cạm bẫy đấy.

Cố Trường Thanh đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức lắc đầu cười nói:

- Thực sự phải thừa nhận, từ khi ta gia nhập Ưng Đường đến nay, ngươi là kẻ thực lực kém nhất cũng khó đối phó nhất mà ta gặp được. Không có ai giống như ngươi, khiến cho Ưng Đường có chịu tổn thương lớn như vậy. Cho nên chỉ cần ngươi nói một câu đe dọa, cũng có thể khiến ta hết hồn… Dù phải hay không phải cạm bẫy, ta cũng sẽ không trốn tránh. Ngươi đang nằm trong tay ta, những thứ mà ngươi có, tất nhiên cũng đều ở trong tay ta.

- Nhưng đó chưa chắc đã là thứ mà ngươi muốn.

Đường Kiếp thản nhiên nói.