Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 101




Sáng ngày thứ hai, Đường Kiếp không phải đi Hổ Khiếu Cốc, mà là đi Thất Thiên Điện.

Lão già kia nhìn đến Đường Kiếp, gật gật đầu nói:

-Đã một quãng thời gian rồi ngươi không tới.

Đường Kiếp trả lời:

-Học sinh đi Hổ Khiếu Cốc, ở nơi đó cũng khoảng một tháng, tự cảm thấy có chút hữu ích, liền trở về Thất Thiên Điện nghiệm chứng bản thân xem sao.

-Hả?

Nghe nói như thế, lão nhân mắt hơi hơi híp lên, nhìn về phía Đường Kiếp:

-Trách không được hôm nay ta cảm thấy ngươi không giống lắm. hiện tại xem ra là ngươi lấy được chỗ tốt ở Hổ Khiếu Cốc, có chút thay đổi mới.

Đường Kiếp lắc đầu:

-Biến hóa không phải người, mà là tâm tình. Học sinh mấy ngày ở Hổ Khiếu Tử cảm thụ sống chết, nếm mùi đấu tránh, cuối cùng có chút ngộ ra.

-Như vậy a…

Lão nhân gật gật đầu:

-Nếu như vậy, ngươi đi đi, vả lại để ta xem thành tích lần này của ngươi thế nào.

-Cám ơn cát ngôn của lão nhân gia, Đường Kiếp chắc chắn sẽ đột phá.

Đường Kiếp ôm quyền trả lời.

Điểm Thiên Ngự Điện hiện tại của hắn là chín mươi chín, nếu đột phá tiếp chính là một trăm.

Nhìn hắn tin tưởng tràn đầy, ngay cả lão già kia không khỏi ngẩn ra.

Trong lòng ông cụ có loại cảm giác, chính là biến hóa lúc này của Đường Kiếp so với lão nghĩ còn lớn hơn nữa, so với ngày xưa bất đồng thật lớn.

Đường Kiếp trước kia, bình tĩnh, cẩn thận, nho nhã lễ độ, nhưng cũng bởi vậy nhìn không thấy không khí phấn khởi, lúc hắn nói chuyện rất ít thấy được.

Đây là chuyện khiến lão nhân cảm thấy tiếc nuối duy nhất ---- Người trẻ tuổi mà, không chút hăng hái và bốc đồng thì sao gọi là ngưởi trẻ tuổi?

Nhưng là hôm nay, từ trên người Đường Kiếp lão đã cảm nhận được loại khí chất này.

Khí thế kia đường hoàng, tự tin, mang theo ý chí mãnh liệt chiến đấu!

Liền giống như một thanh bảo kiếm giấu kín trong hộp, lúc rút ra khỏi vỏ. khiến tất cả mọi người đều cảm nhân được mũi nhọn ác liệt!

Rút Dương Mi kiếm ra khỏi vỏ!

Trong Thiên Ngự Điện, Đường Kiếp lại chiến đấu cùng với mười con rối.

Một đài có một con rối tham gia trận chiến, lực công kích cũng không ngừng nâng cao, quyền phong uy lực như hổ chấn động cả mảnh không gian, Đường Kiếp hoàn toàn không sợ phải chiến đấu với những con rối này.

Quyền cước hung ác rơi trên người hắn, nhưng không khiến hắn sợ hãi, ngược lại còn làm dâng lên tâm huyết trong lòng, hắn đỡ đòn tiến lên công kích, ánh mắt chậm chí không liếc nhìn những tượng gỗ vây công mình, vẫn luôn gắt gao trừng mắt nhìn những thứ trên mười đài chưa hề động đậy.

Bảy đài, tám đài, chín đài!

Theo thời gia trôi đi, chín đài khôi lỗi toàn bộ tham gia, nâng cao sức mạnh đủ để đem một thanh thép trụ 20cm hủy diệt hoàn toàn, đánh lên người Đường Kiếp phát ra tiếng ầm ầm trầm đục, như đánh chùy lớn.

Phanh!

Một cú đấm đánh vào trên cánh tay Đường Kiếp, hắn cong cánh tay đánh ngược lại, một quyền đánh văng con rối ra ngoài, đồng thời xoay người nhảy lên, tránh thoát hai con rối cùng nhau tấn công, dùng một chân dừng lực thật mạnh đá bay con rối. Ngay sau đó lại là bốn con rối cùng nhau xông lên, hướng phía Đường Kiếp áp chế thật mạnh.

Song chưởng Đường Kiếp giương lên, trên dưới cả người phát ra một loại khí thế kinh người, thoáng cái đã đánh bay bốn con rối ra ngoài.

-Đến đây đi!

Hắn hô to, đối với con rối thứ mười vẫn chưa động.

Cuối cùng, trong mắt con rối kia hiện lên chút ánh sáng màu đỏ.

Chín con rối đồng thời lui ra, con rối thứ mười bước thật mạnh lên trước, đánh một quyền vào ngực Đường Kiếp ở phía xa xa.

Vẫn là một quyền bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ có điều ngay lúc này, Đường Kiếp không có né tránh.

Ánh mắt hắn lộ ra hào quang hưng phấn, thậm chí còn có chút điên cuồng thị huyết.

Nhìn nắm tay đánh tới, hắn quát to một tiếng:

-Vô Tướng Kim Thân!

Vô Tướng Kim Thân được hắn xem như trân quý chưa bao giờ dùng qua cuối cùng phát động, lúc này đây rốt cục hắn không hề cất giấu, mà đem tất cả thực lực của chính mình ra.

Hắn đón nhận một quyền dùng hết sức đánh ra của con rối kia!

"Oanh!"

Trong không gian đột nhiên nổi lên một cơn cuồng phong, trong cơn bão táp Đường Kiếp bị giật bay lên, lăn lộn ngã xuống, trong lúc nhất thời lại không thể đứng lên, Đường Kiếp chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn mệt mỏi rã rời.

Sức mạnh kinh khủng!

Ý chí chiến đấu trong mắt Đường Kiếp càng tăng lên

-Đây là trình độ mạnh nhất của ngươi sao? Vậy thì… Lại đến!

Hắn không lùi mà tiến tới, cũng là một quyền trả đòn về phía con rối.

Vừa lúc con rối giơ cánh tay đánh ra quyền thứ hai.

Một khắc này thiết quyền đụng nhau, lại là một luồng lực lớn đánh về, thân thể Đường Kiếp lại lần nữa bị đánh bay.

Cả một cánh tay giống như bị chặt đứt, đau nhức vô cùng, Đường Kiếp ngửa mặt phun ra một ngụm máu to.

Nhưng ngay sau đó hắn lại đầy sức sống xoay người, cười ha ha nói:

-Quả nhiên là đã mức hạn cuối cùng sao? Đến một lần nữa!

Cánh tay trái hắn nâng lên, lại đánh ra một quyền.

Giờ này khắc này, trong đầu Đường Kiếp không có ý nghĩ dư thừa, hắn thầm nghĩ cùng đấu với con rối này! Đấu! Đấu!

Sung sung sướng sướng mà đánh một trận!

Nhịn lâu lắm, ẩn giấu lâu lắm, nhẫn nại quá lâu.

Đơn giản là chờ đợi một ngày này để bùng nổ!

Cuối cùng ngày này cũng đã tới, hắn muốn dùng hai nắm đấm để hiểu rõ thực lực chân chính bản thân!

Chiến!

Ầm!

Thiết quyền lại chấn động, một quyền đánh ngược lại, Đường Kiếp không ngừng đánh loạn lên con rối, dường nhu đây không phải một vật chết, mà chính là kẻ mình thù hận nhất, đối thủ, tử địch!

Ý chí chiến đấu sôi trào trong lòng, thiêu đốt, hắn toàn toàn kích phát tinh lực toàn thân, lại một quyền đánh loạn mà ra.

Cái gì Thiên Ngự Điện, cái gì rèn luyện phòng ngự, những thứ đó đều không quan trọng, trọng yếu là chỉ có đối thủ!

Đánh đổ đối thủ!

Một khắc này tất cả đau khổ đều bị quên mất, tất cả mỏi mệt đều bị rửa sạch, Đường Kiếp chỉ cảm thấy trong người như đang có một loại sức mạnh nào đó đang ủng hộ mình, giúp đỡ hắn vung quyền.

Thiết quyền phẫn nộ mà ra, kích động chiến ý ngông nghênh trong lòng, ầm ầm ầm ầm đánh ra dâng lên cơn bão loạn.

Cũng không biết đánh bao nhiêu quyền, lúc này đột nhiên một tiếng rắc rắc vang lên, con rối kia đọt nhiên dừng lại không động.

Một quyền Đường Kiếp đánh vào người con rồi, chỉ nghe một tiếng nổ vang, ngay sau đó con rối nổ tung chia năm xẻ bảy.

Cái gì?

Đường Kiếp ngẩn ngơ.

Con rối này lại bị chính mình đánh nát?

Con rối này tuy là Phàm cấp, nhưng là dùng thượng đẳng tinh kim chế tạo, kiên cố vô cùng, quyền cước bình thường căn bản không gây thương tổn cho nó, không nghĩ tới lại bị chính mình đánh tàn bạo một hồi mà vỡ vụn, điều này làm cho Đường Kiếp cũng không tin được.

Kim quang trước mắt chợt lóe.

Hắn rõ ràng nhìn thấy dưới chân có một viên kim sa!

So với viên kim sa Đường Kiếp thấy trước đó lớn hơn nhiều lắm!

Binh Tự Quyết!

Nhưng rõ ràng vừa rồi mình không sử dụng Binh Tự Quyết mà? Hơn nữa Binh Tự Quyết vỡ binh, làm sao có thể đánh nát con rối?

Chẳng lẽ nói…

Binh đạo?

Chẳng là là do chính mình vừa rồi trong lúc vô ý chạm đến binh đạo?

Trong lòng Đường Kiếp chợt hiểu ra.

Cả đời Binh chủ, dùng chiến xưng hùng!

Chỉ có chiến ý cương mãnh, mới có thể chân chính phát huy sở học Binh Chủ.

Lúc trước hắn vẫn chưa có ý nghĩ đánh nát con rối.

Lần này ở đây hắn chỉ là muốn sung sung sướng sướng đánh một trận, cũng dùng hết khả năng đạt được thành tích cao, về phần phá kỷ lục của Tàng Thanh Phong, hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ qua.

Đều không phải hắn không muốn, chỉ là luôn lo lắng cùng không tự tin.

Nhưng chính là nguyên nhân này, khi chiến ý hắn dâng cao, toàn lực mà đánh, kỳ thật trong lúc vô ý chỉ lấy đánh mà tiến, không kể là thắng hay thua, đã bước vào Binh Chủ chi đạo.

Chính là nguyên nhân này khiến hắn một chiêu đánh vỡ Binh, nếu không như thế, bản thân hắn không cảm thấy uể oải như trước đây, ngược lại là toàn thân nhiệt huyết sôi trào, chiến ý hiên ngang, tinh lực dồi dào không thể nói hết!

Đó là loại cảm giác cực kỳ huyền ảo, cảm giác này ở trong đầu Đường Kiếp chợt lóe, sau khi tỉnh táo lại, Đường Kiếp dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Thôi thôi, Binh Chủ chi đạo, cuối cùng là phải ở trong chiến đấu mới có thể lĩnh ngộ được, nếu như chính mình hôm nay không vô tình chạm đến cánh cửa này, vậy sau này cũng khó mà đụng đến được, tạm thời không vội.

Chỉ có điều đánh nát con rồi, việc này phải làm thế nào?

Đường Kiếp không biết, cũng không quan tâm.

Lúc này chiến ý ở trong ngực hắn không có suy giảm, bởi vậy cũng không có lòng đi suy nghĩ những chuyện dư thừa, có phiền toái gì đều bị quăng ra sau đầu, liền thu lấy cát sa, cũng nhặt lấy con rối đã hư hại, vỗ ngọc bài đi ra điện.

Trở lại bên ngoài điện, lão giả nhìn thoáng qua Đường Kiếp, liền nhảy dựng lên, chỉ vào Đường Kiếp run run nói:

-Ngươi… Ngươi…

Đường Kiếp trả lời:

-Học sinh vô ý, đánh nát con rối, không biết thành tích nên tính như thế nào, kính xin lão nhân gia nói cho biết.

Hắn nói đúng lý hợp tình, lại không có áy náy phá hư tài vật công cộng, dường như có vấn đề gì cùng là của học viện, không có liên quan đến ta.

Ông cụ bị lời này của hắn dọa cứng ngắc, đột nhiên kêu lên:

-Này… Điều này sao có thể? Huyền Giá Chiến Tốt này chính là dùng thượng đẳng tinh kim chế tạo, cho dù là thoát Phàm Bách Luyện Kỳ Linh Sư, trừ phi sử dụng pháp thuật có uy năng to lớn, nếu không không thể đánh vỡ nó! Ngươi một bậc Linh Tuyền làm sao có thể làm được?

Hóa ra mười con rối kia kêu là Huyền Giáp Chiến Tốt.

Sắc mặt Đường Kiếp không thay đổi:

-Có lẽ là lâu năm chưa được tu sửa.

Ta lâu năm không được tu sửa em gái ngươi!

Ông cụ không nói gì, không qua một lúc sau đột nhiên ha ha cười vang:

-Tốt! Tốt! Tiểu tử tốt, làm tốt lắm! Một ngàn tám trăm năm nay, Tẩy Nguyệt phái còn chưa xuất hiện học sinh đánh vỡ Huyền Giáp Chiến Tốt như ngươi, ngươi là đầu tiên, làm tốt lắm!

Mười con Huyền Giáp Chiến Tốt giá trị xa xỉ, nhưng trong mắt lão giả, nát một cái máy chỉ là nát một cái, toàn bộ đều không có xíu đau lòng, ngược lại vì học viện xuất hiện một học sinh yêu nghiệt bậc này thật sự vui sướng không ngừng.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp càng xem càng thích, nhìn ngọc bài trên người Đường Kiếp nói:

_Mười tám nhịp… Đáng tiếc, chỉ chống đỡ mười tám nhịp, dù chưa có thể đạt đến… thực lực người đó, cũng là phản kích linh hoạt, sắc bén, cũng coi như là một phần ghi chép tốt.

Nói xong vung tay lên, chỉ thấy kỷ lục xa xa trên tường kia, ở Linh Tuyền Giai nhiều thêm một loạt chữ:

“Đường Kiếp, học sinh kỳ 1822, Linh Tuyền Giai sáng tạo kỷ lục Thiên Ngự Điện, chống đỡ mười tám nhịp, đánh vỡ một cái Huyền Giáp Chiến Tốt!

Đặt song song cùng với Tàng Thanh Phong.

Đến tận đây, Thiên Ngự Điện Linh Tuyền Giai phá thiên hoang địa có thêm một phần kỷ lục.

Làm tốt chuyện này, lão giả mới nhìn Đường Kiếp:

-Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?

Vui sướng qua đi, đúng là muốn hiểu rõ sự thật.

Suy cho cùng Huyền Giáp Chiến Tốt không phải người nào cũng có thể tùy tiện đánh nát.

Đường Kiếp trả lời:

-Liều mạng!

-Liều mạng?

Lão giả ngạc nhiên.

Đường Kiếp nói:

-Đúng, liều mạng chiến đấu. Tâm vô tạp niệm, chỉ chiến đấu mà thôi!

Hắn không có giải thích thêm nữa.

Thiếu Hải Động Kim Quyết, Liệt Ngọc Chỉ, Vô Tướng Kim Thân, những thứ này cũng có thể trở thành lý do hắn đánh nát con rối.

Nhưng những thứ đó cũng không đủ, dù sao thời gian hắn tu luyện còn quá ngắn.

Khi ngươi không thể đưa ra lời giải thích hợp ý, vậy dùng loại giải thích không hợp lý nhất đáp lại đi.

Chiến ý bùng cháy, kích động bản thân, thân thể con người như kho báu, tiềm lực vô hạn, bùng nổ tiểu vũ trụ… Vân vân.

Trăm ngàn năm qua, kỳ tích phát sinh tất cả mọi người đếm không xuể, có thật nhiều chuyện bất hợp lý nhưng lại thật sự tồn tại, khiến ngươi không thể không tin tưởng trên đời này còn có nhiều thứ không thể dùng nguyên lý để giải thích.

Lúc này đây, đương nhiên cũng là một trong số đó.

Đơn giản một câu, ta đã đánh vỡ rồi!

Tin yêu cùng chính nghĩa!

Đây là lý do Đường Kiếp đưa ra!

Đối với đáp án này, lão giả hoàn toàn ngu ngơ rồi.

Sau khi Đường Kiếp trả lời xong, khẽ khom người vơi lão giả, tự nhiên rời đi.

Lão giả bị tin tức này làm cho khiếp sợ quá mức, thế cho nên không chú ý lúc Đường Kiếp rời đi, thuận tiện đem con rối hư nát kia lấy đi luôn.

Mãi đến khi Đường Kiếp đã khuất, lão giả lúc này như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng lấy ra một tấm phù, thông tri học viện có người làm ra kỷ lục mới Thất Thiên Điện.