Editor: Mứt Chanh
Bộ dạng che giấu của Tô Hành Chỉ dừng ở trong mắt Tô Cảnh Hành lại khiến hắn hiểu lầm ông anh và em họ của mình đã làm xong chuyện.
Hắn nhếch môi hơi khinh thường, không nghĩ tới em họ bề ngoài thanh thuần yếu đuối, điềm đạm đáng yêu vậy mà thủ đoạn lén quyến rũ người lại rất cao.
Lúc này mới tới nhà hắn mấy ngày đã hút hồn ông anh cả nhà hắn đi rồi.
Tùy tiện để một người đàn ông ngủ lại ở trong phòng nàng, nghĩ lại, lúc nàng ở phía bắc, phẩm hạnh ước chừng cũng không khá hơn là bao.
Tô Cảnh Hành nhíu mày nghĩ, ấn tượng trong lòng với Thẩm Diên lại kém đi vài phần.
Hắn liếc sang nhìn phòng của Thẩm Diên, sắc mặt âm trầm vòng qua nó, đi một đoạn dài đến sảnh trước ăn sáng.
Một lát sau, Tô Hành Chỉ thay quần áo xong, huynh ấy phái hạ nhân mang nước ấm lại đây cho Thẩm Diên và Tô Uyển rửa mặt.
Chân cẳng Thẩm Diên không tiện nên nàng dùng đồ ăn sáng trong phòng.
Chờ Thẩm Diên dùng xong đồ ăn sáng, Tô Hành Chỉ gọi người chuẩn bị xe ngựa rồi hắn ôm Thẩm Diên lên trên xe cùng nàng đi y quán.
Y quán kia có uy tín nhưng vị trí không tốt lắm, nằm trong một con hẻm nhỏ, xe ngựa không vào được.
Tô Hành Chỉ để mã phu ngừng xe ngựa ở đầu hẻm, còn hắn thì ôm Thẩm Diên đi bộ vào.
Sau khi đến y quán, Tô Hành Chỉ bảo đại phu xem chân cho Thẩm Diên.
Đại phu kia là người thuần thục, sờ soạng hai cổ chân của Thẩm Diên là biết xương nàng có vấn đề chỗ nào.
Dùng sức vặn mạnh, Thẩm Diên hét lên một tiếng, xương kia đã nằm ngay vị trí.
Đại phu kê cho Thẩm Diên thuốc tiêu sưng giảm đau, dùng trong dùng ngoài đều có.
Tô Hành Chỉ thanh toán tiền, cầm thuốc rồi ôm Thẩm Diên đi.
Hiện giờ sắc trời sáng choang, ánh nắng rực rỡ, trong không khí tràn ngập thời tiết khô nóng.
Tô Hành Chỉ ôm Thẩm Diên rời đi dưới ánh mặt trời, trên trán huynh ấy chảy ra chút mồ hôi nóng hổi, mồ hôi mặn chát chảy xuống thấm vào mắt huynh ấy.
Huynh ấy khó chịu nheo mắt lại, tầm mắt hơi mơ hồ.
Thẩm Diên nhận thấy huynh ấy đang đổ mồ hôi thì lấy chiếc khăn tay mỏng ra lau cho huynh ấy.