Editor: Mứt Chanh
Trăm công ngàn việc, Bùi thừa tướng đại nhân vào triều. Lúc hắn đi rồi, di nương của hắn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, thậm chí rất thảnh thơi trở về ngủ nướng.
Buổi chiều, Bùi Dực về phủ rất sớm.
Hắn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy Thẩm Diên nhón chân mong chờ ở cửa, nhưng mà dưới lầu son cao lớn, ngoại trừ hai gã sai vặt giữ cửa ở ngoài ra thì không có một bóng người.
Tâm trạng của Bùi Dực có hơi mất mát, cái người phụ nữ không đáng tin cậy này, lười biếng thế kia, nhất định là lại đang ngủ nướng.
Đợi lát nữa, lúc nhìn thấy nàng, hắn nhất định phải răn dạy nàng một trận cho biết.
Bùi Dực mang khuôn mặt nặng nề bước vào trong phủ, mới vừa đi hai bước đã thấy được người phụ nữ khoan thai tới muộn.
Đợi Thẩm Diên đến gần, hắn chẳng nói chẳng rằng mà lập tức quở trách nàng: "Sáng nay, không phải đã căn dặn nàng là ở giờ Mùi ra đón ta về phủ sao? Sao không có quy củ như thế, nàng đặt phu quân ở nơi nào?"
Thẩm Diên nhìn sắc trời, vẻ mặt tủi thân nói: "Tướng gia, hiện tại vừa mới đến giờ Mùi, thiếp thân nhìn thời gian ại đây, vẫn chưa đến trễ mà."
"À, vậy sao?" Bùi Dực nhìn sắc trời, đột nhiên hơi xấu hổ, hôm nay giống như hắn trở về quá sớm một chút.
Vì che giấu xấu hổ của bản thân, Bùi Dực gỡ mũ cánh chuồn trên đầu xuống đặt ở trên tay Thẩm Diên, ra mệnh lệnh: "Thay gia cầm."
Thẩm Diên nhận mũ, đôi tay ôm lấy, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Chân dài của Bùi Dực xoải bước đi trước, bước đi vững vàng trở về phòng ngủ của mình.
Khi Thẩm Diên đi đến ngạch cửa bên cạnh, do dự một lát nhưng vẫn ôm mũ theo vào.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào phòng ngủ của Bùi Dực.
Kiếp trước, mỗi lần hành sự, đều là Bùi Dực đi tới phòng nàng, nàng cũng không có cơ hội tới nơi này.
Phòng ngủ của Bùi Dực rộng rãi sáng sủa, ước chừng là gấp đôi nàng.
Phía tay trái cửa chính đặt hai giá sách lớn, phía trên chất đầy sách, trên bàn cũng đặt một đống giấy tờ.
Bùi Dực thay triều phục, lấy một chiếc áo dài màu trắng từ trên cao mặc vào.
Thân hình hắn cao gầy, mặc áo dài màu trắng vào, dáng vẻ có vài phần liêm khiết, trông trẻ hẳn ra tựa như một quý công tử phong độ nhẹ nhàng.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm gò má thanh tuấn của hắn, không khỏi thừa nhận cái lão này vẫn có vài phần tư sắc.
Bùi Dực đi đến trước giá sách, ôm chiếc hộp gỗ trên giá sách xuống. Hắn lấy chìa khoá từ trên người xuống mở hòm ra, lấy mấy tờ ngân phiếu từ bên trong ra.
Bùi Dực lấy ngân phiếu xong thì lập tức khóa kỹ hộp gỗ rồi thả lại chỗ cũ.
Thẩm Diên sắc bén, ở trục bánh xe chỗ hắn lấy tiền vẫn nhìn thấy bên trong, ngoại trừ ngân phiếu ở ngoài thì còn đặt một số giấy tờ có con dấu.
Bùi Dực bỏ ngân phiếu vào trong tay áo rồi xoay người nói với Thẩm Diên: "Đi thôi."
"Dạ." Thẩm Diên bỏ mũ xuống rồi đi theo Bùi Dực ra khỏi phủ.
Bùi Dực dắt Thẩm Diên đi đến cửa tiệm trang sức lần trước. Vào cửa hàng, hắn đã nói: "Nàng tự chọn đi."
Thẩm Diên vui vẻ chọn vài món trang sức quý, cuối cùng tính ra giá là một vạn lượng.
Tuy Bùi Dực đau lòng nhưng chỉ nhíu mày, cũng chưa nói gì cả, vẫn mua hết cho nàng.
Trên đường trở về, Thẩm Diên vui sướng đùa nghịch trang sức mình mới mua.
Bùi Dực liếc nàng một cái, thình lình nói: "Về sau ở trên giường nàng cần phải nghe lời chút, biết không?"
Gương mặt nhỏ của Thẩm Diên suy sụp, lập tức hơi không được vui. Chỉ bằng kỹ thuật kia của hắn, ngoan ngoãn cho hắn xoạc, cái thân thể nhỏ bé này của nàng sớm hay muộn cũng có một ngày bị hắn xoạc đến tan thành từng mảnh.
"Tướng gia tới chỗ nào học chuyện tình thú thế ạ?" Thẩm Diên đỏ mặt hỏi.
Bùi Dực ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ vẻ hơi thẹn thùng: "Tự học, ta có thiên phú cực cao, từ nhỏ học cái gì cũng nhanh."
Thẩm Diên cắn môi đỏ, trừng hắn một cái, còn thiên phú cực cao nữa chứ, hắn không thể tự mình hiểu lấy một chút à?
Mỗi lần hành sự, mới đầu còn ổn, đến lúc sau, Bùi Dực giống như con ngựa hoang thoát cương, đấu đá lung tung, húc tới vừa sâu vừa nặng, nàng chỉ có thể nhịn đau, khóc bù lu bù loa.
Thẩm Diên muốn làm một tràng quở trách Bùi Dực chuyện kỹ xảo phòng the, rồi lại sợ Bùi thừa tướng đại nhân đang yên đang lành nghe xong giận không thể át, lập tức thu hồi lại trang sức ban thưởng cho nàng.
Nàng cắn răng chịu đựng nỗi oan khuất trong lòng, nghĩ nếu có lần sau, nàng nhất định sẽ không lưu tình phê phán hắn ở trên giường.
Nhưng lần sau đó, đợi đã lâu cũng không xuất hiện.