Editor: Mứt Chanh
Vẻ bi thương trong mắt Thẩm Diên chạm đến Bùi Dực khiến cánh tay giơ lên cao của hắn từ từ buông xuống, đặt tờ ngân phiếu năm trăm lượng vào trong tay Thẩm Diên, nhẹ giọng nói: "Đáp ứng mua vòng tay cho nàng."
Thẩm Diên liếc nhìn tấm ngân phiếu kia nhưng chẳng thèm phản ứng gì. Nàng quá khổ sở, tiền cũng không thể khiến nàng vui vẻ lên.
Bùi Dực nhìn viền mắt đỏ hoe và ươn ướt của nàng thì vươn ngón tay thon dài muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức thân mật quen thuộc nên đành phải rút tay về.
Thấy Thẩm Diên thương tâm như thế, Bùi Dực nghĩ ngợi, vẫn nói sự thật với nàng: "Nàng đã không phải nữ nô ti tiện, ngày đó gả cho ta, bà nội đã giúp nàng thoát khỏi nô tịch."
Nói đến thoát khỏi nô tịch, sóng mắt Thẩm Diên khẽ nhúc nhích, lúc này mới có chút phản ứng. Một khi thoát khỏi nô tịch vậy thì nàng rời khỏi nhà họ Bùi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Diên mặc không lên tiếng nghĩ thầm về kế hoạch sau này, Bùi Dực cho rằng nàng còn đang vì chuyện nô tịch mà thương tâm.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lấy từ trong tay áo ra ba trăm lượng cho nàng: "Chớ khóc, bổng lộc tháng này của ta đều cho nàng."
Bùi Dực nhìn tiền thì trong lòng hơi không đành lòng. Tháng này mỗi ngày hắn dậy sớm lên triều, cẩn trọng xử lý chính vụ, đều toi công rồi.
Thẩm Diên hít hít cái mũi, nhìn ngân phiếu trong lòng bàn tay nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Bùi Dực nhìn chóp mũi đỏ bừng của nàng thì thở dài. Hắn nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng không còn sớm mới nói: "Ta lên triều... Ở nhà chờ ta về."
Một câu cuối cùng, Bùi Dực nói rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta không chú ý sẽ tưởng như nghe nhầm.
Thẩm Diên tựa như không nghe rõ, chờ đến lúc nàng ngẩng đầu thì chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang sải bước đi.
Nàng nắm chặt ngân phiếu trong tay rồi xoay người về thiên viện.
Nàng muốn tích cóp chút tiền nữa, vì sinh hoạt sau này chuẩn bị một chút, chờ thời cơ thích hợp lấy hộ tịch từ chỗ Bùi Dực về là có thể rời khỏi nhà họ Bùi.
Hai đời của nàng đều gả cho tên đàn ông bủn xỉn này, không vớt chút chỗ tốt từ trên người hắn, bù đắp cho kiếp trước ăn khổ của nàng thì trong lòng nàng lại uất ức. Có tiểu thiếp đại nhân quan gia nào mà thảm như nàng không?
Thẩm Diên đau thương trở về phòng, tâm trạng nàng không vui, ăn đồ ăn sáng xong thì về phòng ngã đầu ngủ ngay.
Tuy rằng làm tiểu thiếp của Thừa tướng đại nhân có đãi ngộ kém, nhưng cũng tốt hơn là làm nô tỳ.
Thẩm Diên thỉnh an lão phu nhân xong, thời gian còn lại có thể tự do chi phối, đây là thứ duy nhất khiến nàng thư thái.
Mặt trời đã ngả về phía tây, mới giờ Mùi, Bùi Dực đã hạ triều về phủ.
Nhớ tới vẻ tủi thân trên mặt Thẩm Diên, không biết như thế nào nhưng trong lòng hắn hơi để ý.
Trước kia nghe đồng liêu trong triều nói về chuyện dỗ dành trêu chọc. Nếu người phụ nữ ở nhà mình không vui thì phải dỗ dành, tuyệt đối không thể đánh mắng.
Phụ nữ đều được làm từ nước, thật sự nũng nịu. Nếu mắng, nàng sẽ khóc càng lớn hơn, không chừng trong lòng càng ghi hận ngươi ấy chứ.
Lần sau lúc hành phòng nàng sẽ trưng khuôn mặt lạnh với ngươi, tình thú giữa hai vợ chồng có thể sẽ ít đi.