Video Thịnh Du gửi được quay ở phía chính diện.
Trong video, Yến Thời Thu ngồi xổm trên mặt cát, hàng mi cong cong nhìn cô bé trước mặt cậu, vẻ mặt dịu dàng ôn nhu, giọng điệu dỗ dành bạn nhỏ cũng rất dịu dàng, giống như cơn gió trong đêm hè, từ từ thổi lất phất, giống như sợ làm phiền đến bóng đêm.
Đó là một Yến Thời Thu mà Quý Vân Niên chưa từng nhìn thấy.
Đoạn video 30 giây ngắn ngủi kết thúc, hắn như bị ma xui quỷ khiến ấn xem lại một lần nữa.
Lấy lại tinh thần, Quý Vân Niên: "..."
Thịnh Du lại gửi đến cho hắn mấy cái tin nhắn.
[ Thịnh Du ]: Cậu xem xong chưa? Cái này có làm cậu shock đến tận năm sau không?
[ Thịnh Du ]: Tôi thấy cậu ta cho mấy đứa nhỏ kia kẹo bọc đường, sau đó cậu ta tham gia chơi cùng bọn nhỏ, giờ đang chơi diều hâu bắt gà con.... tam quan của tôi đm nó thay đổi rồi!!!
[ Thịnh Du ]: Cái tên Yến Thời Thu này sao lại giống như trong tiểu thuyết nói vậy chứ, cái gì mà bị hồn xuyên? Làm sao cậu ta có thể dỗ dành được mấy đứa nhỏ kia vậy?!!!!
[ Thịnh Du ]: ... Đệch, tôi bị cậu ta phát hiện rồi.
[ Thịnh Du ]: Cậu mau tới cứu tôi!!!!
Quý Vân Niên: "..."
[ Quý Vân Niên ]: Không rảnh, cậu tự nghĩ cách đi, chúc may mắn.
Rất nhẫn tâm.
Nhìn tin nhắn đến, Thịnh Du yên lặng cho bạn tốt ngón tay giữa, nhưng Quý Vân Niên không thèm để ý đến hắn nữa.
...Không bận tâm nứa.
Tin vào bản thân mình, Yến Thời Thu có thể ăn được hắn sao.
Thịnh Du ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng lại vào Yến Thời Thu, mặt câng câng hất làm lên làm bộ "Ta rất lợi hại", sải bước tới chỗ Yến Thời Thu.
Yến Thời Thu lúng túng trong giây lát, não bộ nhanh chóng nảy số có lẽ người kia biết "cậu".
Mặc dù không nhận ra đối phương là ai, nhưng Yến Thời Thu không để lộ ra một chút hốt hảng ào, cậu bình tĩnh bước ra khỏi vòng vây của bọn nhỏ, đối diện với Thịnh Du cười một tiếng.
"Cậu đừng hiểu lầm, ban nãy tôi không có chụp trộm cậu, mà là tôi đang chụp ảnh phong cảnh cậu hiểu không?"
Đây là, cảnh tự bạo kinh điển đây sao?
Yến Thời Thu dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào cằm: "Nếu không phải là chụp vậy là cậu đã quay lén tôi ha."
Thịnh Du hắn muốn nổi khùng lên rồi: "Không! Chụp! Trộm! Cậu! nghe không hiểu tiếng trung à!"
"Hừ." Yến Thời Thu nhướn mi.
Cậu lại hỏi: "Đại thiếu gia như anh sao lại rảnh rỗi tới đây vậy? Muốn trải nghiệm thử cuộc sống giản dị hả?"
Quần áo tên kia đang mặc trên người cậu đã quá quen thuộc rồi, đời trước cậu đã từng làm phát ngôn viên cho sản phẩm này ở khu vực Châu Á.
Nhược điểm duy nhất của bộ quần áo này chính là rất đắt, rất rất đắt, với một bộ trang phục này cơ bản có thể đổi ra để mua một chiếc oto tầm trung.
Thịnh Du khoanh tay: "Không được à, công viên này mở ra để tất cả mọi người có thể tới chơi, chẳng lẽ tôi không được tới?"
Xem ra, người này cũng không ưa gì nguyên chủ.
Bất quá, đùa giỡn cái tên nhà giàu ngu ngốc này cũng rất vui.
"Tất nhiên là không phải, chẳng qua là tôi tò mò tại sao anh lại có thể trùng hợp xuất hiện ở đây."
Sờ cằm một cái, Yến Thời Thu lại cười tủm tỉm quan sát đối phương mấy giây, đùa cợt nói: "Có lẽ anh không phải vậy nhỉ, anh một đường đi đằng sau tôi theo tới đây đúng chứ?"
Thịnh Du: "..."
Yến Thời Thu: "..."
Đoán trúng rồi.
"Anh đi theo tôi làm gì?" Yến Thời Thu có chút không hiểu.
"Ai đi theo cậu chứ, trùng hợp đi cùng đường không được sao." Thịnh Du lập tức bật lại, chỉ là sự kiêu căng của hắn như có cánh mà bay đi không ít, ánh mắt hắn nhìn sang bên cạnh, có chút thiếu tự tin.
Yến Thời Thu nhìn chằm chằm hắn không lên tiếng.
Nửa phút sau, Thịnh Du bị nhìn chằm chằm không chịu nổi, tự bạo: "Đúng được chưa, tôi đi theo cậu đó, thì sao? Tôi chỉ tò mò một chút thôi cũng không được à!"
"Cũng không phải là không được."
Yến Thời Thu không biết nghĩ đến việc gì, cuộc trò chuyện liền chuyển hướng: "Bất quá, anh phải trả cho tôi tiền tổn thất tin thần."
Thịnh Du: "???"
Yến Thời Thu mở tay ra, nói bậy không chớp mắt: "Tôi bị anh dọa sợ rồi đây này."
Thịnh Du: "..."
Yến Thời Thu cười híp mắt: "Cũng không nhiều lắm đâu, anh chỉ cần mời tôi một bữa cơm thôi là được, vừa vặn hiện tại đã là năm rưỡi rồi, rất thích hợp để ăn tối đó."
Thịnh Du một bộ mặt đầy kinh hãi nhìn cậu, trong mắt hắn có hàng chữ siêu to khủng lồ: Tại sao lại có thể có loại người vô sỉ đến như vậy chứ.
"Không muốn sao? Vậy giờ nay trước mặt mọi người tôi muốn nói một chút, tôi liền nói anh..."
Lời nói còn chưa dứt, liền bị Thịnh Du chặn họng: "Im miệng, tôi mời cậu đi ăn là được chứ gì, cậu muốn đi đâu ăn? Trình phủ yến? Ẩm thực nhà Lệ? Ẩm thực nhà Đàm?"
Yến Thời Thu lắc đầu một cái: "Tôi không ăn mấy thứ này."
Ánh mắt cậu như phát sáng: "Chúng ta đi ăn lẩu!"
Thịnh Du chớp mắt mấy cái: "...Hả?"
Ngồi trong quán lẩu cách công viên không xa, Thịnh Du dùng thực đơn che kín mặt, len lén quan sát Yến Thời Thu với đôi mắt phát sáng gọi đồ ăn.
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, tôi cũng đâu có nói không cho anh nhìn." Yến Thời Thu không ngẩng đầu nói.
Thịnh Du nghe xong, buông thực đơn xuống, nhìn chằm chằm vào Yến Thời Thu, giống như muốn nhìn thấu tâm hồn cậu.
Yến Thời thu bình tĩnh, tiếp tục lật thực đơn gọi món, một bên vừa chỉ vừa hỏi: "Anh có ăn tiết vịt không? Còn ruột vịt thì sao? Óc heo có ăn được không? Ừm, cả ruột già om dưa có ăn được không?"
Mẹ của Thịnh Du là người Đức, vì khẩu vị khác biệt cho nên những thứ mà cậu vừa gọi từ lúc mẹ hắn về đến bây giờ chưa từng xuất hiện qua trên bàn ăn của Thịnh gia.
Hắn nhìn mày lại: "Cậu không thể nào gọi mấy món bình thường được sao?"
"Những món này rất bình thường, ai cũng gọi mấy món này lúc ăn lẩu hết á." Yến Thời Thu ngước mắt, để ý tới ánh mắt kháng cự của Thịnh Du: "Được rồi, nếu không thích thì không gọi."
Bị đặc biệt quan tâm, Thịnh Du có chút không được tự nhiên, hắn chần chờ một chút: "Vậy thì, gọi tiết vịt gì đó đi."
Yến Thời Thu có chút kinh ngạc, sau đó cười rộ lên: "Được."
Đưa lại thực đơn cho phục vụ, Yến Thời Thu bưng trà hoa cúc lên nhấp một hớp: "Anh nhìn tôi lâu như vậy, bộ trên mặt tôi có dính hoa hả?"
Thịnh Du bĩu môi: "Hoa á tôi nhìn không ra, ngược lại tôi lại thấy da mặt cậu khá dầy."
"Cậu không có tiền ăn à?"
"Đúng đó, tôi rất nghèo." Yến Thời Thu tự chế giễu mình: "May mà có anh, tôi mới được ăn một bữa lẩu."
Thịnh Du nghi ngờ hỏi: "Diệp Bùi Viễn không cho cậu tiền?"
"Tại sao tôi lại phải đòi tiền của anh ta?"
Cậu cũng không có phải là nguyên chủ nha.
À, chắc sau này cậu cũng phải tính kỹ lại một chút, xem xem nguyên chủ đã tiêu xài hết bao nhiêu tiền của Diệp Bùi Viên, cậu phải trả lại.
Thịnh Du một tay chống cằm: "Cậu hôm nay thật sự rất kỳ lạ."
Hắn đảo mắt nhìn một lượt khung cảnh xung quanh tiệm: "Nếu đổi thành trước kia, căn bản cậu sẽ không từ chối đến mấy nhà hàng kia, giờ lại chạy vào mấy quán bình dân như này ăn."
"Mấy nhà hàng đó cũng không hề rẻ, 200 tệ một người, mất một khoản tiền lớn đó." Yến Thời Thu nói.
"Đây là trọng điểm à?" Thịnh Du cứng họng.
"Tất nhiên rồi!" Yến Thời Thu không giải thích thêm, hời hợt đem đề tài dập xuống.
Cùng tên này nói chuyện lâu như vậy, cậu cũng đã có thể xác định, đối phương với nguyên chủ không quen biết, bộ dạng của tên này hôm nay hoàn toàn là vì cảm thấy nhàm chán không có chuyện gì làm.
Không bao lâu sau thức ăn họ gọi cũng đã được đưa lên.
Cân nhắc đến hẳn là khẩu vị của Thịnh Du cũng không khó, Yến Thời Thu gọi là một nồi uyên ương, nước dùng chính là nước nấm.
Yến Thời thu đứng dậy để pha nước chấm, Thịnh Du liền nhìn cậu chằm chằm.
"Cùng làm?"
Thịnh Du lúc này mới đứng lên theo sau cậu.
Thịnh Du rất ít ăn lẩu, có ăn cũng không cần tự thân vận động, không biết phải kết hợp nguyên liệu nước chấm như thế nào cho ngon, Yến Thời Thu đứng bên cạnh quả thực nhìn không nổi, dứt khoát giúp hắn pha.
"Cảm ơn."
Yến Thời Thu khoát tay, vừa cười vừa nói: "Anh thử một chút đi, đảm bảo 100% ngon vô cùng."
Thịnh Du nửa tin nửa ngờ, gắp thử một miếng xách bò lên chấm vào nước chấm, ăn một miếng, ánh mắt hắn giống như phát sáng: "Đệt, ngonn!"
"Tôi nói mà."
Yến Thời Thu cũng động đũa.
Yến Thời Thu pha xong nước chấm, lại múc thêm hai thìa rưỡi nước dùng cay, bây giờ trong chén trở thành một mảng đỏ tươi, thấy cậu ăn một cách thích thú, Thịnh Du không nhịn được hỏi: "Cậu không thấy cay à?"
"Tôi là người thành sơn*." (Ven chân núi, phố núi)
"... Quấy rầy rồi."
Khóe miệng Yến Thời Thu cong lên, lại gắp thêm một miếng tiết vịt, vui vẻ ăn.
Ăn quá ngon, cũng dễ dàng làm người ngồi chung bàn bị ảnh hưởng, làm cho sự thèm ăn của họ trở nên lớn hơn.
Thịnh Du ăn theo khẩu vị của mẹ hắn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng đụng qua nội tạng hay máu động vật, nhưng vào lúc này thấy Yến Thời Thu ăn một cách ngon lành, hắn nuốt nước miếng một cái, vô cùng muốn nếm thử một lần.
Hắn nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, múc một khối nhỏ vào trong bát.
Yến Thời Thu nhìn về phía hắn, Yến lúc thu nhìn về hắn, hết sức khẳng định bán an lợi, "Ăn ngon."
Tầm mắt hắn lướt một vòng trên mặt Yến Thời Thu, Thịnh Du rốt cuộc cũng thổi thổi miếng tiết, sau đó bỏ vào miệng.
Một giây kế tiếp, mắt hắn trợn tròn lên.
"!!! Ngon vãi!"
Yến Thời Thu đề nghị: "Ừm vậy gọi thêm một phần?"
Thịnh Du không lên tiếng, trực tiếp gọi phụ vụ tới.
Bữa cơm tối cả chủ và khách đều trôi qua vui vẻ, sau khi thanh toán hoa đơn, bước ra khỏi quán lẩu, sắc trời đã tối hẳn, đường phố đã được thắp lên những ánh đèn neon, làm cả thành phố bừng sáng.
"Tôi đưa cậu về?" Trải qua mấy tiếng ở chung, Thịnh Du đối với ấn tượng đầu tiên về Yến Thời Thu đã thay đổi rất nhiều.
"Không cần đâu, tôi tự đón taxi về được." Yến Thời Thu cự tuyệt, bắt đầu gọi tên của Thịnh Du: "Đúng rồi, anh có muốn thêm wechat không? Lúc nào tôi đề cử thêm cho anh mấy món ngon ngon."
"Không phải là cậu không có wechat của tôi đấy chứ." Thịnh Du không nghi ngờ cậu.
"Ừm." Yến Thời Thu giả bộ lướt danh sách bạn bè trong wechat, sau đó ngẩng đầu: "Tôi không tìm được anh, không phải là anh chơi tôi đấy chứ?"
Thịnh Du gật đầu: "Được."
Hắn móc điện thoại ra, tìm được wechat của Yến Thời Thu, rồi gửi một sticker qua đó.
Kế hoạch thành công.
Yến Thời Thu cúi đầu nhìn điện thoại.
Thịnh Du.
Cậu nhớ rồi.
"Đi thôi." Yến Thời Thu dơ tay bắt xe, vịn cửa xe phất tay một cái với Thịnh Du, lại bồi thêm một câu: "Lần sau gặp lại."
Thịnh Du đút tay vào túi: "Tạm biệt."
Đưa mắt nhìn theo chiếc taxi hòa vào biển xe tấp nập, Thịnh Du xoay người đến bãi đậu xe cách đó không xa, bỗng nhiên điện thoại hắn rung lên hai tiếng.
Hắn lấy ra.
Nhìn nội dung trong wechat, hắn ngẩn người.
Yến Thời Thu chuyển lại tiền bữa tối nay cho hắn.
Một lúc lâu sau, Thịnh Du bật cười, hắn chụp ảnh màn hình lại gửi cho Quý Vân Niên, sau đó nhắn: [tôi không thấy ghét tên Yến Thời Thu đó cho lắm, cậu ta rất thú vị.]
—
Yến Thời Thu về đến nhà, đem quần áo mới mua giặt xong, phơi lên ban công, sau đó đi tắm rồi tiến vào thư phòng.
Bắt đầu nghiên cứu bộ phim mới Trần Đạo do Phương Dư Hoa đưa tới.
Trần Đạo tên thật là Trần Hàng Thăng, nổi danh là vị đạo diễn rất nổi tiếng, những bộ phim do ông làm đạo diễn đã bốn lần lọt vào danh sách bình chọn của giải thưởng Phi Thiên*,nâng đỡ được một nam vương và hai thiên hậu, bản thân ông cũng đã hai lần dành được giải đạo diễn và biên kịch xuất sắc nhất.
[Giải Phi Thiên: là một lễ trao giải diễn ra hai năm một lần cho thành tựu xuất sắc trong Phim truyền hình Trung Quốc. Được đặt theo tên Gandhanra aka Flying Apsaras, hình dáng của giải thưởng được lấy từ bức tranh cổ Phi thiên trong Hang Mạc Cao, Đôn Hoàng. Đây là lễ trao giải truyền hình lâu đời nhất tại Trung Quốc.]
Theo như lời của Phương Dư Hoa đã nói, Trần Hàng Thăng đúng là đang muốn chọn nam số bốn, tin tức về vai diễn này tràn ngập trên internet, cậu không cần tốn chút sức lực nào, rất nhanh cũng đã tìm được tin tức mình cần.
Bộ phim truyền hình mới lần này của Trần Hàng Thăng là một bộ phim nguyên sang cung đình, xen kẽ với lịch sử, kẻ về câu chuyện gầy dựng lại một vương triều sắp sụp đổ, mưa gió mịt mù, có một vị hoàng tử giấu tài không được sủng ái với vẻ ngoài thấp kém từng bước một tiến lên, cuối cùng trở thành hoàng đế rồi sau đó đánh bại kẻ thù ngoại bang gây dựng lại một đất nước hưng thịnh một lần nữa, đây là cậu chuyện về sự tái tạo.
Hầu hết các vai diễn khác đều đã chọn xong, chỉ còn thiếu một số vai diễn vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp, vì vậy bắt đầu từ ngày mốt, sẽ được lần lượt "tuyển chọn".
Nam số bốn là vai đầu tiên.
Bỏi vì là một vở kịch nguyên sang* (Bản gốc), hơn nữa còn được tuyển chọn rất công bằng, lần này các công ty có diễn viên đều không thể nắm bắt được cụ thể, chỉ có thông tin do e-kip của Trần Hàng Thăng đang lên internet.
Theo nguyên tắc bảo mật kịch bản, ông ta cũng không công khai quá nhiều, cụ thể chỉ nói phải đến hiện trường, thử sức cạnh tranh bằng cách rút được một phân đoạn trong phim mới biết được.
Cứ như vậy, độ khó lại thăng một cấp.
Yến Thời Thu lướt qua tất cả các thông tin, mím môi, cậu lại mở ra từng bộ phim truyền hình trước đây của Trần Hàng Thăng, xem từng bộ một.
Sau khi liên tục xem những bộ phim truyền hình của Trần Hàng Thăng với một vài cuộc phỏng vấn xấp xỉ trong 30 tiếng liên tục, Yến Thời Thu cũng đã có chút nhận biết được, cậu biết đại khái ông thích bố trí làm sao cho bộ phim với nhân vật dường ư có quan hệ với nhau ngoài dự tính. (Đoạn này chưa rõ lắm mốt hỏi Chuang)
Tắt máy tính, cậu vươn vai vài cái, Yến Thời Thu nhìn đồng hồ một chút, cậu đi tắm sau đó liền bước ra cửa với cái túi trên lưng.
Trần Hàng Thăng tổ chức buổi thử vai ngay trong studio riêng của mình, bởi vifcos rất nhiều người cho nên phân thành từng đợt một, buổi sáng một đợt, buổi chiều một đợt, buổi tối một đợt.
Yến Thời Thu nằm trong nhóm được duyệt vào buổi sáng, cậu vừa mới tới studio thời gian cũng không sớm không muộn, nghệ sĩ đầu tiên thử sức vừa mới bước vào.
Sau khi lấy số cậu đến phòng nghỉ chờ, bên trong đã chật kín người, chỉ còn một vài chỗ trốn nhỏ, cậu chọn đến vị trí trong góc, ngồi xuống.
Bên cạnh cậu, có một thanh niên đang đeo tai nghe, vùi đầu.... ăn gà? (Chơi PUBG đọk)
Còn nhiều lần bị rơi xuống đất biến thành hòm xì khói.
"Cậu đừng có mà nhặt vội, trước tiên trốn đi." Quả thực không nhìn nổi cậu không nhịn được mà nhắc nhở. (Đại khái là nhóc kia bắn được địch xong vội vàng lot đồ rồi bị địch bắn bỏ đó)
Nhưng động tác tay của thanh niên hông linh hoạt vẫn chậm một bước, xong, nằm luôn rồi.
Yến Thời Thu: "..."
Thanh niên kia quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt: "Cậu biết chơi đúng không? Có chơi không? Chơi thì kéo tôi với!"