Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 58




Dương Hằng cố sức chống cự, nhưng doom tinh anh quá mạnh. Hắn bây giờ còn không thể đấu lại một cuồng tín đồ cải tạo, lấy đâu ra sức mạnh chống lại thứ áp đảo như này.

Doom tinh anh, trị số 2.4.

Dương Hằng bị đánh sập, gai xương dữ tợn hoàn toàn phá hỏng áo giáp, đâm xuyên qua bụng hắn, máu chảy tùm lum. Hắn vùng vẫy cánh tay còn sót lại, ý đồ muốn tránh thoát sự kìm kẹp của doom tinh anh. Nhưng những nỗ lực của hắn không mang lại hiệu quả gì.

Cũng may là, vết đâm không thương quá nhiều đến nội tạng, chỉ mất nhiều máu. Dù vậy, nếu không có ống tiêm adrenaline từ lúc bắt đầu, Dương Hằng đã đau tới ngất đi rồi.

Gai xương được rút ra từ trên người Dương Hằng. Con Doom tinh mở rộng năm cái khoang miệng ra như một đóa hoa kinh dị đang nở rộ. Nó định một ngoạm giết chết sinh vật trước mắt thì bỗng dựng, một vật thể sáng bóng bằng kim loại được nhét vào mồm nó. Cùng với đó là một tiếng súng bắn thẳng vào mắt nó.

Đoàng!

Tiếng shotgun to lớn giống như bom nổ, là bà ủy viên. Nhân lúc gã quản lý và đám cuồng tín đồ đang thưởng thức khung cảnh doom tinh anh chuẩn bị ăn thịt Dương Hằng và không thèm để ý đến người phụ nữ lớn tuổi này đã bị hất bay. Bà đã nhanh chóng lấy được khẩu shotgun lúc trước hắn sử dụng. Nhét chiếc cặp hợp kim vẫn được bà mang theo từ trước đến giờ, sau đó nổ súng để làm doom tinh anh phân tâm, tranh thủ thời gian kéo hắn ra.

Khi bà ủy viên nhấc Dương Hằng lên, phát hiện ra bụng cậu đã bị đục một cái động sâu hoắm, toàn là máu, thậm chí thấy cả nội tạng. Thương thế nàu nếu không nhanh chữa trị thì hắn sẽ chết trong vài phút nữa do mất máu quá nhiều.

Rắc!! Rắc!! Rắc!!

Chiếc cặp hợp kim bị hàm răng của doom tinh anh nghiền nát, nhổ ra, kể cả khối lập phương cũng văng ra, giống như một khối hộp vô tri vô giác văng đến gần chỗ Dương Hằng và bà ủy viên đang tại.

Bà nào có tâm trí mà để ý đến khối lập phương nữa. Tay bịt vào miệng vết thương của Dương Hằng đã bị máu nhuộm đỏ, trong đầu chạy qua những dòng suy nghĩ làm cách nào để có thể thoát khỏi tình huống này, nhưng tất cả đều không khả thi.

"Toàn một lũ phá đám! Đem mụ già kia cũng ném cho chúa doom đi!"

Hai lần liên tục bị cản trở, gã quản lý đã ghi hận bà ủy viên, hạ mệnh lệnh phải giết.

Theo lời gã, một tên cuồng tín đồ cải tạo tiến lên. Bất ngờ thay, Dương Hằng chặn đường tên cuồng tín đồ đó, đem bà ủy viên và lũ trẻ che ở phía sau, một kẻ thân thể đã tàn tạ đến cực điểm vẫn có thể hành động bảo hộ người khác khiến cho tất cả đều kinh ngạc.

Dù cho là gã quản lý, lúc trước nhất định phải giết Dương Hằng cũng sinh ra một tia dao động. Một kẻ nắm giữ tín nhiệm và ý chí kinh khủng như thế này, một khi vào trong tay gã và trở thành một cuồng tín đồ. Gã tuyệt đối có thể biến Dương Hằng thành một thứ vũ khí kinh khủng.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua rồi ngay lập tức bị dập tắt. Bởi vì Dương Hằng khả năng cao sẽ không thuần phục với gã.

Còn về bà ủy viên, bà nhìn về phía bóng lưng của hắn, thầm nghĩ rằng rốt cuộc một con người đã trải qua cái gì, chịu đựng cái gì, mới có thể tiếp tục đứng tại đó.

Sợ hãi cái chết là bản năng vốn có của sinh vật sống. Những con người như Dương Hằng lúc trước chứa đựng một lượng tiêu cực, hay có thể nói là tuyệt vọng khổng lồ. Nó như chất độc dần dần ăn mòn, mục rữa linh hồn, bào mòn ý chí. Những sự kiện đau thương không phải là nguyên do cho tất cả mà chỉ là một khởi đầu, một điểm quan trọng hay một kíp nổ mà thôi. Mà cái thứ tuyệt vọng họ chịu đựng hàng ngày, lớn dần hàng ngày mới là thứ kinh khủng thật sự.

Để rồi cuối cùng, sự tuyệt vọng nuốt chửng cả bản năng sợ hãi cái chết. Đẩy những con người đó đến bờ vực tự tử. Thử hỏi, thứ cảm xúc có thể áp đảo cả nỗi sợ cái chết nó mạnh đến nhường nào?

Những cái chết như thế không hiếm, và số phận của Dương Hằng vốn dĩ cũng sẽ trở thành một trong số đó. Nhưng mà hắn đã được chữa lành, được cứu vớt. Lusca luôn cho rằng Dương Hằng là anh hùng, không biết rằng hắn cũng luôn xem cậu là anh hùng của hắn, bởi vì cậu đã cứu rỗi hắn, thức tỉnh hắn.

Phá vỡ tuyệt vọng, đúc lại ý chí của mình. Dương Hằng không chỉ có mỗi của riêng mình, hắn còn gánh vác cả hy vọng của những người đã cứu hắn nữa. Vì vậy, hắn có thể thua, có thể bị đạp tận sâu xuống đáy, nhưng hắn... vĩnh viễn không từ bỏ.

Dương Hằng đứng tại chỗ, đối diện là tên cuồng tín đồ đang chậm rãi tiến đến. Tên đó có thể dùng tốc độ cực nhanh đem cả Dương Hằng và bà ủy viên ném vào miệng của doom, nhưng lại cố tình tiến lên một cách chậm chạm như đang giễu cợt nỗ lực yếu ớt của hắn.

Dương Hằng lung lay sắp đổ dù chỉ đứng yên thôi là đủ hiểu trạng thái của hắn bây giờ thế nào. Tinh thần gánh được, không có nghĩa là thân thể gánh được.

Bà ủy viên đứng dậy, tay nắm chặt shotgun, ánh mắt kiên quyết. Dù có chết, bà cũng sẽ chống trả đến cùng.

Đúng lúc này, tâm thần của Dương Hằng cảm ứng được cái gì đó, giống như một sự dẫn dắt vậy. Hắn cúi xuống, dưới chân là một khối lập phương kì lạ.

Dưới sự thôi thúc từ trong tâm thức, hắn nhặt lên. Bà ủy viên nhìn thấy thứ mà hắn định cầm, đồng tử co rút lại, muốn ngăn cản động tác của hắn nhưng đã muộn. Dương Hằng đã cầm nó lên.

Một nguồn năng lượng khinh khủng bộc phát, tên cuồng tín đồ bị hất bay. Khối lập phương tưởng chừng như một vật chết giờ đây liên tục biến ảo, liên tục diễn hóa, xoay chuyển. Nguồn năng lượng càng lúc càng mạnh, nhưng chỉ có mấy gã tín đồ và con doom tinh anh là đang đau khổ chống đỡ. Không chỉ thế, toàn bộ tín đồ giáo phái doom tại trong cứ điểm cũng đang gặp tình huống tương tự, tất cả đều lăn lộn ​thảm hại, gào thét trong bất lực.

Trái ngược với đó, những người bình thường như bà ủy viên và đám trẻ lại bình thường, không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả.

Bà ngơ ngác nhìn về phía Dương Hằng, hắn vậy mà có thể... điều khiển được khối lập phương?

Con mắt bà dần trở nên đỏ hoe. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi. Bà cùng những người trong phi hành đoàn năm đó trong chuyến đi lên sao Hỏa vẫn hối hận không nguôi, dù cho thật sự không phải là lỗi của bọn họ. Bọn họ đã cố gắng hết sức để chuộc lỗi, để cứu lấy dân tộc, quê hương của mình. Trong đó, thứ tạo vật của "thần" này chính là thứ được bọn họ trao hi vọng nhất. Nhưng thời gian trôi đi, nó vẫn im lìm như thế, từ chối tất cả. Cho đến hôm nay...

Người đó... chính là hắn sao?

Mà Dương Hằng hiện tại rơi vào một trạng thái kì lạ, tầm nhìn của hắn như được kéo xa đến vô hạn. Du hành qua vô tận các chiều không gian, điểm điểm kết thúc và bắt đầu...

Gã quản lý run rẩy không ngừng, gã không biết thứ mà Dương Hằng cầm là cái gì, gã muốn phản kháng lại, nhưng toàn bộ sự giãy dụa của gã giống như cách gã đã nhận xét về sự chống trả của Dương Hằng vậy, vô dụng.

Ý thức bị những hình ảnh tối nghia làm cho quá tải. Dương Hằng trợn ngược mắt, ngã khuỵu xuống đất. Một đợt sóng năng lượng bùng phát ra, nó lướt qua bà ủy viên một cách vô hại, nhưng khi chạm đến lũ cuồng tín đồ thì chúng hóa thành tro bụi mà tan đi. Con doom tinh anh điên cuồng giãy dụa, nhưng nó cũng chỉ sống lâu hơn ba giây. Còn gã quản lý thì đã khuếch trương thành một con quái vật dị dạng với bốn tay, cao 2,5 mét, đây là đòn sát thủ của gã ta. Đáng tiếc là kết cụ của gã quản lý cũng hệt những tên kia, giống như một vết chì bị tẩy lau đi, không để lại cặn.

Khối lập phương trở lại bình thường, tưởng như cạn năng lượng. Nó biến mất, để lại một Dương Hằng người vẫn đang đầy thương tích.