Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 289




"Aaaaa!!!"

Lucy há to miệng, con mắt bị không khí thổi mạnh vào đến nỗi nhắm tịt lại. Sau rồi mới hé hé được ra một chút, kết quả là chỉ thấy quang cảnh xung quanh đảo điên liên hồi.

"Aaaaaaaa!!!"

Cô lại lần nữa hét lớn, tiếng hét bị tốc độ di chuyển của đoàn tàu kéo dài ra phía sau. Tiếng hét của Lucy cũng không gây phiền hà với người khác, thậm chí nó còn là một phần của tập hợp hỗn loạn cả chục tiếng hét với nhau trên con tàu lượn siêu tốc này. Bất kể là trẻ con hay người lớn đều hét lên. Bởi vì tốc độ của nó thực sự rất nhanh, đường ray còn gập ghềnh và xoắn nữa.

Mất chục người ngồi tàu, duy nhất giữ được bình tĩnh chỉ có Dương Hằng và Selina. Cả hai kẹp Lucy ở giữa, coi nhẹ áp lực mà đoàn tàu lượn mang lại, còn suy nghĩ vu vơ.

"Super Sonic à? Anh hùng chạy nhanh... liệu có nhanh như cái tên Decade kia không nhỉ? Không đúng, phải nói là hình dạng Kamen Rider Kabuto mới đúng."

Tốc độ kinh khủng khi đó, hắn vẫn còn khắc sâu đây. Cho đến cuối cùng của cuộc đấu, hắn buộc phải dùng ma thuật cải biến địa hình xung quanh mới có thể cản chân được Tsukasa.

Hắn có thể xác định Tsukasa không có ý đồ xấu, khả năng cao anh này là tính cách có vấn đề thôi.

Tsukasa mà biết hắn nghĩ vậy, khả năng cao là sẽ nổi đóa chạy tới đánh một trận nữa. Anh chỉ thử thử Rider hậu bối có chút, thế mà đã bị gán mác thần kinh không bình thường.

Dương Hằng cũng không phải muốn đối phó với Tsukasa. Hắn muốn đối phó là những kẻ có siêu năng lực "siêu tốc".

Thế giới này có muôn hình vạn trạng, đủ loại siêu năng lực. Gia tốc tuy rằng khá hiếm, nhưng bốc một nắm trong cả mấy triệu siêu năng lực gia cũng có hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn. Khác biệt duy nhất chỉ là cường độ mà thôi.

Đám bình thường thì không nói, nếu nhanh cỡ Decade dạng Kabuto, hay chỉ cần được nửa như thế thì mới phiền toái.

Selina cũng vậy, cô đang suy nghĩ về con đường phát triển tiếp theo của mình.

Mạch năng lượng vẫn còn nhiều không gian phát triển. Nhưng mà hơi thở đã sắp tới giới hạn, tăng phúc từ hơi thở đã ít đi nhiều so với hồi trước. Thực lực của cô đã chững lại.

May thay, Dương Hằng cho cô môtnits dẫn dắt.

Cả hai đồng thời suy nghĩ miên man, mãi cho đến khi tàu dừng mới thôi. Lucy thì vẫn chưa ra khỏi trạng thái hưng phấn. Đã lâu lắm rồi, không, chưa bao giờ mà cô được đi chơi vui vẻ như thế này.

Dương Hằng và Selina nhìn nhau, ngay lập tức nhận ra ý của đối phương. Cqr hai cùng cười khổ.

Tàu lượn siêu tốc cũng không có gì lắm, nhưng không sao, miễn Lucy vui là được.

"Con muốn chơi trò kia!"

Lucy như đã thả bay chính mình, cô bé hồn nhiên chỉ tay về cái đu quay lớn nằm ngang ở cách đó không xa lắm. Đu quay có tạo hình cột trụ chống trên mặt đất là Golden Empress. Phần tóc được làm to lên, phân thành từng cái dây buộc rủ xuống. Bên trên có gắn chỗ ngồi vững trãi. . ngôn tình ngược

Tiếp theo đó, là khám phá mê cung bí ẩn cùng Downtream. Thực ra chỉ là nhiều nhân viên mặc đồ Downtream truy đuổi làm khách chạy toán loạn thôi.

Thế giới mỹ lệ Helga, thực chất nó không khác nhà gương là bao. Mỗi tội khác ở chỗ khi nhìn vào gương, ta sẽ tự cảm giác chính mình đẹp lên. Một cảm giác quái quái nhưng lại kích thích chí tò mò của người tham quan.

Unbreakable không có trò chơi riêng, nhưng mà bức tượng cao đến 20 mét của gã ta ở ngay chính giữa khu vui chơi lại là nơi thu hút nhiều khách nhất. Ai ai cũng muốn chụp ảnh tại đây.

Mặc dù không quá ưa cái tính cách của Unbreakable, nhưng Dương Hằng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của gã. Cho nên hắn vẫn hỏi ý kiến của cô bé.

"Lucy, con có muốn đến chụp một bức ảnh không?"

Lucy nhìn dòng người đông đúc đằng kia, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Chen chúc vào đằng kia chỉ để chụp một bức hình, cô nghĩ cũng không muốn.

Những trò chơi vừa rồi, cô tham gia đơn giản vì nó vui. Chứ không phải do các anh hùng. Mà chụp cái ảnh với tượng Unbreakable thì không vui cho lắm cô nên thôi.

Hơi đói rồi, nên cả ba người kéo nhau vào khu vực ăn uống để ăn trưa. Nơi này được mệnh danh là "khu vui chơi lớn nhất Sential" cũng không phải hư danh. Mấy trò kia chỉ là một phần mà thôi. Nơi này còn tích hợp thêm rất nhiều dịch vụ như khu trò chơi, khu mua sắm đồ lưu niệm, công viên nước, xem phim tất tần tật. Quả thật là đi mãi không hết.

Mặt trời đã qua đỉnh điểm của nó, chầm chậm hạ xuống. Lúc này, đã là gần cuối chiều, dòng người vào khu vui chơi đã vãn đi ít nhiều, nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Dương Hằng, Selina, Lucy một nhà ba người đang ngồi trong một buồng của cả cái vòng quay mặt trời.

"Chơi vui không, Lucy?"

Ánh nắng chiếu qua cửa kính, làm cho khuôn mặt của Dương Hằng và Selina có chút mờ ảo trong mắt Lucy. Cộng thêm cái bầu không khí lâng lâng này, nhất thời khiến cho cô một trận mơ màng bồn chồn.

"Vâng, ngày hôm nay... con chưa từng được vui thế này."

Lucy bất chợt ôm lấy cả hai, nhưng vì vòng tay của cô quá nhỏ, thành ra chỉ như đang ập vào giữa hai người. Hai bàn tay đồng thời đặt lên đầu cô rồi xoa nhẹ.

"Dương Hằng, nếu chúng ta có con gái... thì có lẽ cũng như thế này nhỉ?"

"Anh không biết. Nhưng mà anh nghĩ nó sẽ rất kì diệu."

"Anh nghĩ khó hiểu thật đấy, nhưng mà em cũng nghĩ như thế."

Bất chợt, một cơn chấn động mạnh khiến cả buồng ngồi rung lắc dữ dội. Lucy giật mình bám chặt vào vào áo của hai người lớn. Còn Dương Hằng lẫn Selina đều sững sờ, không phải vì giật mình, mà là...

"Kẻ nào... kẻ nào dám phá hỏng khoảnh khắc này?!"

Trong đầu cả hai cùng nảy ra một suy nghĩ. Trên trán nổi gân xanh, hai luồng khí thế đáng sợ bắt đầu bộc phát làm cho ánh năng chiếu vào cũng bắt đàu cong vẹo. Kinh khủng là vậy, nhưng Lucy ngồi ở giữa lại không ảnh hưởng gì cả.

Rầm!

Lại một cơn chấn động nữa. Lần này buồng ngồi không chỉ rung lắc, mà còn nảy ra lên tầm một mét. Kéo theo những người trong đó cũng bị nảy lên.

Những tiếng la hét thất thanh xuất hiện. Dương Hằng chuyển Lucy ngồi vào lòng Selina. Còn bản thân thì ngó ra ngoài xem xét.

Là một thằng to béo nào đó đang liên tục gào thét, đồng thời liên tục phá hỏng phần trục của vòng quay mặt trời.

Oanh!

Sức lực của tên béo này không hề tầm thường. Mỗi cú đập của gã đều khiến trung quay long đong không ngừng, phần khung hình tròn tựa hồ sắp rời ra.

Tất cả các nhân viên bảo an tiến đến đều bị tên béo đánh gục. Gã nhìn dến những người dưới chân, và hàng đống khách tham quan đang sợ hãi xung quanh. Nhất thời cảm thấy chính mình thật ưu việt.

Tên béo này là một kẻ thất bại. Nhưng không hề đáng thương.

Gã luôn luôn chửi mắng người mẹ của mình vì đã khiến mình thừa cân như thế này, trong khi đó chính gã mới là kẻ phàm ăn.

Chửi mắng giáo viên vì đã đánh trượt gã, trong khi chính tên báo lại trầm mê trong dục vọng mà bỏ bê học hành.

Chửi mắng bạn gái vì đã bỏ mình đi, bảo bạn gái chỉ là một con điếm ham trai đẹp trai giàu. Nhưng chưa từng nhìn lại bản thân xem chính mình ra làm sao.

Thậm chí, tên béo còn lấy tiền dành dụm của mẹ mình, người duy nhất ở bên cạnh gã đi ăn chơi đập phá. Người mẹ bởi vì quá sốc dẫn đến tai nạn mà mất.

Cứ tưởng cái chết đó sẽ khiến tên này tỉnh ngộ, nhưng không, gã thậm chí còn quay sang chửi mắng người mẹ đã chết. Bất cứ lời khuyên răn hay góp ý đều không nghe lọt, cứng đầu, ích kỷ, cay độc tới cực điểm.

Trong mắt gã, tất cả là thế giới này sai.

Người như vậy trong xã hội có rất nhiều, là một đám nghe thôi cũng muốn đánh. Và khi chúng có được sức mạnh vượt trên người khác, ác ý sẽ được phóng thích.