Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 281




Selina trở về phòng bệnh, vừa rồi cô cũng kiểm tra qua, không có nhân vật gì khả nghi. Thậm chí cô còn vào phòng bảo vệ, xem lại đoạn video từ camera giám sát hôm qua. Cũng không phát hiện ra cái gì.

Tất nhiên, trường hợp đối phương né tránh camera cũng có thể xảy ra, đặc biệt khi mật độ đặt camera ở bệnh viện này không quá cao.

Cả Selina lẫn Dương Hằng đều có thể làm được dễ dàng.

"Dương Hằng..."

Selina dừng lời nói lại, bởi vì cô thấy sắc mặt của hắn có gì đó là lạ, cùng với một tờ giấy trên tay.

"Dương Hằng, cái gì đây?"

Hắn kể cho cô về cuộc đụng độ trong ngõ hẻm mấy hôm trước, về thân phận của đối phương, cùng với việc đối phương cũng là một Kamen Rider.

Thực ra, sự tồn tại của Kamen Rider khác thì không có gì ngạc nhiên. Có tồn tại số lượng vô hạn thế giới, vậy nên cũng tồn tại vô hạn khả năng. Có một, hai Kamen Rider xuất hiện thì chẳng có gì ghê gớm.

Chỉ là, không biết được đối phương dùng cách nào để du hành đến đây. Là bạn hay là địch thì khó mà nói rồi.

"Rắc rối thật nhỉ, mấy nhân vật khó lường cứ tụ tập vào đây..."

"Tsukasa thì anh không quá lo, là một Kamen Rider, anh rõ ràng những người mang danh hiệu này..."

"Không chỉ mình anh ta."

Dương Hằng trầm mặc lại. Hắn hiểu biết rõ ràng, người lữ hành không can thiệp thì thôi, can thiệp thì dòng chảy vận mệnh sẽ lũ lượt kéo đến.

Hắn và Selina có thể chống đỡ được, nhưng mà những người thân cận bọn hắn như là Lucy thì sao?

"Anh có thể cho cô bé lực lượng bảo hộ được không, giống như khi trước anh làm với em?"

"Anh có thể, nhưng thứ sức mạnh kia anh đã không còn nữa rồi."

Dương Hằng thở dài, nếu như có Cosmic Form thì hắn có cần phải e ngại cái gì nữa đâu.

Mọi việc nghiêm trọng cứ trước tiên để đấy, hắn vẫn còn một cô bé đang ngóng chờ kể chuyện kìa.

"Lucy, hôm nay tiếp tục nhé."

Cô bé mắt sáng lên, liên tục hưng phấn gật đầu. Điệu bộ đáng yêu này làm cho Dương Hằng khẽ thả lỏng. Selina bỗng dưng nghĩ đến...

Nếu như cô và hắn có con, tình cảnh đại khái cũng giống như thế này đi?

...

Hoàng hôn buông xuống, hai người đi ra từ bệnh viện.

Lần này, hai người không có trở về tiệm cà phê. Dương Hằng lấy điện thoại và tấm danh thiếp của Dante ra, bắt đầu đánh điện thoại cho cậu ta.

"Alo?"

"Dante phải công, tôi có viẹc muốn nhờ. Cậu sẽ không quên chứ?"

Dante đang thưởng thức bữa tối ngon lành liền lập tức bỏ ngang, lập tức hỏi Dương Hằng muốn nhờ cậu làm gì.

Nếu như không xét về cái tình, theo chân Dương Hằng kiếm tin tức đã đủ để Dante chạy theo như vịt rồi. Phải biết là nhờ bào báo hôm qua, sự nghiệp cậu vậy mà lại tiến thêm một nấc nữa.

Trong cái thời đại báo giấy lụi tàn và báo điện tử lên ngôi này, cạnh tranh giữa các tòa soạn, giữa các nhà báo với nhau càng kịch liệt hơn. Giữ được vị trí đã là không tệ, cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến việc thăng tiến.

Để đi theo sau lưng Dương Hằng, cho Dante ăn đất cậu cũng làm.

Dương Hằng tất nhiên là không để cậu ăn đất, mà là nhờ cậu điều tra về thân phận người phụ nữ kia, Jezebell, một cách chính xác nhất.

"Cứ giao cho tôi, rất nhanh thôi!"

Dương Hằng chụp và gửi tấm ảnh của Jezebell cho Dante.

"Này, sao anh chàng Tsukasa kia không đưa chúng ta đủ thông tin luôn mà chỉ úp mở mỗi cái tên và bức ảnh thôi nhỉ?"

Selina không nhịn được mà than thở. Cô đâu biết rằng tháp Sential đã đóng hồ sơ vụ việc. Chỉ kiểm tra danh tính và xác nhận mất tích của bên cảnh sát mà không điều tra sâu thêm, thành ra Tsukasa cũng chỉ lấy được vụn vặt tầm đấy.

Còn một lý do nữa, đó là anh ta tin rằng chỉ cần cung cấp như vậy là đủ. Lấy năng lực của Dương Hằng thì hẳn là có thể lo được phần còn lại.

Cũng hiếm có một hậu bối nào làm Tsukasa bớt lo như thế này. Ai như cái cái tên Zio kia, nửa đầu hành trình của cậu ta thì anh phải "nắn" cho từng chút một, còn vứt bỏ nửa sức mạnh, rồi lại nửa sức mạnh nữa. Thành ra nhiều pha bị ăn đòn không trả được, nghĩ lại vẫn hơi cay.

Trở lại với hành động, ngay mười phút sau cuộc gọi, thông tin đầy đủ về địa chỉ cũng như là gia đình của Jezebell đã được gửi đến Dương Hằng. Đồng thời, Dante còn ngỏ ý muốn tham gia cùng. Nếu hắn đồng ý, Dante sẽ cung cấp bất cứ sự trợ giúp nào mà hắn yêu cầu, miễn là điều đó trong khả năng.

Cậu nhà báo này cũng không phải cho đi mà không cần nhận lại, mỗi một phần tin sốt dẻo có giá trị về truyền thông lớn lắm. Đây cũng coi như là trao đổi công bằng.

Đắn đo một hồi, cả Dương Hằng lẫn Selina đều đồng ý. Dù sao chuyện này lợi nhiều hơn hại.

Mười phút sau nữa, hắn thấy được Dante đang chạy hồng hộc tới, trang bị đầy đủ đồ nghề trên tay từ máy quay chụp, micro, đầy vật dụng chất trong túi đeo trước bụng và ba lô sau lưng. Nhìn không khác gì một nhà thám hiểm.

"Rất cảm ơn anh chị, thật sự rất cảm ơn... hai người không biết là tôi đã háo hức như thế nào đâu..."

Vừa mới đến nơi, Dante đã hồ hởi nói. Không chỉ vì doanh số hay thăng tiến sự nghiệp, cái cảm giác đi phiêu lưu này mới là thứ gây kích thích nhất.

Hắn và cô cũng không biết nói gì, cứ như vậy mà xuất phát.

Bởi vì nơi ở cũ của Jezebell cũng ttong khu Trevolin, thế nên không tốn quá nhiều thời gian để di chuyển.

Jezebell, tên đầy đủ là Jezebell Andersed. Một người phụ nữ 30 tuổi làm công việc may tại một tiệm sửa đồ và may quần áo.

Cha mẹ đều đã qua đời từ lâu, Jezebell không có chồng con cũng không có người thân nào, gia cảnh cũng không bần hàn mà đủ sống và dư dả một chút. Một số phận bình thường đến không thể bình thường hơn.

Cho đến ba tháng trước, người quản lý tiệm không thấy Jezebell đến chỗ làm trong suốt ba ngày. Đến nhà kiểm tra thì phát hiện cửa mở, đồ đạc vẫn giữ nguyên không có dấu hiệu của trộm cắp, nhưng chủ nhân cũng không thấy đâu.

Người chủ tiệm đã báo cảnh sát. Điều tra một thời gian mà không thu được kết quả, cảnh sát xếp Jezebell vào danh sách mất tích. Bản án cũng bỏ ngỏ từ đó.

Đi ra khỏi những phố thị sầm uất, ba người đến một khu phố có cảm giác cũ kĩ và đôi chút vắng lặng.

Không cần để ý những cái khác, Dương Hằng hướng thẳng đến nhà của Jezebell, tìm nơi mà cô ta biến mấy xem có manh mối gì không.

Nhà Jezebell bởi vì không có ai thừa kế, nên đã bị thu hồi và sắp tới sẽ bị mang đi bán đấu giá. Trong thời gian này, ngôi nhà là vô chủ. Mặc dù nó đã bị khóa lại, nhưng mà khóa đây sao có thể làm khó được bọn hắn.

Két!

Âm thanh của cánh cửa gỗ vang lên. Bởi vì đã bị bỏ ngỏ quá lâu, cho nên nơi này có khá nhiều bụi bặm.

Dante vớ tay bật điện lên, hiện ra là một ngôi nhà rất đỗi bình thường.

"Ờm... Sig?"

"Cứ gọi tôi là Dương Hằng."

"Anh Dương Hằng... tôi nghĩ rằng nơi này đã bị cảnh sát xoát qua rồi, chắc sẽ không còn gì đâu..."

Hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt Dante, làm cho cậu ta vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt liếc trái liếc phải tránh né.

"À không, anh cứ tiếp tục."

Dương Hằng tất nhiên biết, nơi này đã được cảnh sát điều tra qua, nhưng mà có một sói việc hắn còn nhạy bén hơn cảnh sát nhiều.

Selina nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, không nhịn được mà dò hỏi.

"Anh tìm thấy cái gì rồi à?"

"Cũng có thể coi là vậy."

Dương Hằng đi đến giữa phòng khách, lật tấm thảm tròn đặt ở bên dưới lên.