"Kiyoharu! Kiyoharu! Con... con làm sao thế này?!"
Nhìn thấy mẹ mình một khắc đó, cậu vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Chỉ khi mà mẹ cậu ôm cậu vào lòng, Kiyoharu mới biết hóa ra mình nhớ mẹ đến thế. Bồn chồn, vui sướng khi gặp lại, cũng có mơ hồ và lo sợ.
Mới có mười mấy ngày, vậy mà cảm giác như cả năm ròng rã vậy.
Mẹ Kiyoharu đau lòng nhìn con trai mình, thằng bé vốn đã thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa. Thời gian không thấy, đã càng gầy guộc hơn. Kiyoharu gượng cười.
"Xin lỗi... con chỉ muốn bảo vệ mẹ..."
"Kiyoharu, chúng ta đã hứa rồi, không giữ bí mật với nhau nữa. Từ ngày con mở lòng với mẹ, chúng ta đã nhất trí với nhau là sẽ không giấu giếm. Giờ nói cho mẹ nghe, rốt cuộc con đã dấn thân vào chuyện gì vậy?"
"Thế giới này... có nhiều điều mà mẹ không tưởng tượng được đâu. Đám quái vật kia đang đe dọa đến gia đình và tính mạng, bọn con... sẽ chống lại bằng bất cứ giá nào."
"Bọn con?"
"Đúng vậy, những người mang nỗi bất hạnh như con. Những người con có thể tin tưởng bằng cả sinh mạng."
Bà ấy hơi ngạc nhiên, bởi vì từ trước đến giờ con trai bà luôn bị coi là một người kì quái. Kết bạn rất khó. Nghe được mối liên kết của Kiyoharu đã bền chặt đến mức đó, bà cũng mừng thay.
Mẹ Kiyoharu mới nhớ đến, mình đã được giải cứu bởi một cô gái cũng trạc tuổi Kiyoharu khỏi một thực thể thần bí, chắc hẳn đó là quái vật mà cậu nhắc đến.
Bà ấy nhìn quanh, thấy được vài gia đình nữa cũng ở đây, ai cũng hoang mang. Bà còn thấy được một cô bé nữa cũng nằm giường ngay gần đó, tình trạng còn tệ hơn con trai bà. Làn da tái nhợt, hơi thở yếu ót.
"Kiyoharu, mẹ tin con."
Kiyoharu mỉm cười. Trong lòng bỗng thấy thật nhẹ nhõm.
...
Sayuki mở mắt, ngay trước đó một giây đồng hồ, cô đã nhận ra có kẻ nào đó xâm nhập vào khu dinh thự này.
Băng Ringa là Yakuza, đồng nghĩa với việc không người bình thường nào dám bén mảng đến đây. Nơi đây cũng không còn ai nữa, nếu như thế thì đáp án chỉ có một.
"Nó đến rồi."
Cô đứng dậy, thân ảnh lẩn vào bóng tối.
Chỉ vài chục giây sau, Admin Go bước vào nhà chính. Ngoại trừ thân hình bình thường ra, phần đầu lẫn mái tóc và trang sức gắn trên đó lại trông không khác gì một người phụ nữ ở thời đại mấy trăm năm trước.
"Kì lạ thật, không có ai ở đây ta..."
"Làm sao chúng có thể biết trước nhỉ?"
Phanh!
Một lưỡi kiếm chém ra từ trong góc tối. Thân thể của Go bẻ ngoặt theo một cách cực kỳ vô lý, có thể nói là bẻ ngang hông. Tuy vậy, lưỡi kiếm quá nhanh vẫn chém rụng một phần cánh tay của nó.
"Ma kiếm... đúng là tiểu thư của băng Yakuza có khác. Mày quả nhiên chơi bẩn phải biết."
"Để giết được lũ các ngươi, chơi bẩn có là gì? Lợi dụng chúng ta, lợi dụng sự bất hạnh và thống khổ của chúng ta. Lũ các ngươi cũng chỉ là một đám bẩn thỉu mà thôi!"
Sayuki nhảy ra từ trong bóng tối, chân trái dậm lên trước, chém ra một cú dọc cơ bản. Go né sang một bên, giọng nói méo mó bắt đầu trở nên kì lạ.
"Lợi dụng? Xem ra chúng mày biết được vài thứ không nên biết rồi."
"Không nên biết? Giỏi thì tới mà giết!"
"Mạnh mồm lắm. Nếu mày dùng kiếm, vậy thì chơi một trận vui vẻ với nhau nhé."
Tìm đến càng tốt, cái chiêu đổi điện thoại để không bị theo dõi của các Mahou Shoujo khiến cho đám Admin phiền phức không ít. Nếu không thì cũng chẳng phải nhắm đến gia đình để "câu" các Mahou Shoujo ra.
Go đút tay vào cuống họng rồi lôi ra một thanh kiếm dính đầy chất nhầy. Ngay trên thân kiếm cũng là mấy thứ nhớp nháp cuộn chặt vào nhau.
"Quỷ kiếm, Kuimaru."
Mất thứ nhớp nháp nhanh chóng tách ra để lộ lưỡi kiếm. Phần tách hóa ra là sáu sinh vật trông như rắn, nhưng không có mắt và đầy răng nhọn lởm chởm.
"Vậy ra đây là ma thuật của ngươi..."
"Hể? Mày biết nhiều đến mức tao phải ngạc nhiên đấy. Với lại, mày nghĩ người thân của mày đã an toàn hết, nhưng mẹ mày vẫn ở trong tù đúng không?"
Sayuki nắm chặt tay cầm kiếm. Cô biết đây là phép khích tướng của Admin, chỉ là sự tức giận khi tính mạng người thân bị đe dọa vẫn khiến cô trở nên cuồng nộ.
"Đồ khốn..."
"Tao định sẽ cho mày một bài học sau đó móc vị trí của đám còn lại ra nhưng xét trên cái thái độ láo xược của mày, tao sẽ giết mày ngay tại đây và ngay bây giờ. Sau đó giết sạch nhà mày."
"Đừng có nghĩ ta cho phép, thứ dị dạng!"
Chát!
Cả hai cùng bước chân lên một bước, hai lưỡi kiếm đập mạnh vào nhau khiến cho tia lửa điện bắn tung tóe, rực rỡ trong bóng tối của căn phòng. Ngay khi vừa chạm kiếm, những con rắn không mắt quanh thân kiếm liền nhào lên tấn công Sayuki. Cô đẩy gót chân làm mình lùi về phía sau, đồng thời xoay người chém một cú chéo từ dưới lên cắt đứt đầu mấy con rắn.
"Vô ích thôi vô ích thôi! Ma kiếm của mày có thể chém được mọi thứ, nhưng chém bao lần thì Kuimaru vẫn có thể tự mình tái sinh!"
Quả đúng như Go nói, những cái đầu răn bị cắt đứt không chảy ra máu hay gì đó tương tự, nó mọc trở lại ngay lập tức. Thậm chí ngay cả tốc độ vẫn không đổi, vồ vập về phía Sayuki, cô nhảy lùi ra phía sau, tránh cho những cú cạp lên thân thể.
Dù không chết bởi chúng, Sayuki vẫn có thể bị suy giảm chiến lực do mất nhiều máu. Cô không thể để mình bị thương được.
Giờ phút này, Sayuki có chút hâm mộ Dương Hằng. Hắn chiến đấy bằng bọc giáp toàn thân, đồng nghĩa với việc rất nhiều đòn tấn công với hắn là vô hiệu, trừ khi cứng rắn phá hủy phần giáp bảo vệ.
"Ông chú đã từng nói, mình điều khiển vẫn còn quá cứng nhắc."
Nói cứng nhắc thì cũng không đúng lắm, Dương Hằng nhận xét cô sử dụng kiếm rất nhuần nhuyễn, vấn đề duy nhất là quá đơn điệu.
Từ cách chiến đấy của Sayuki trước kia là có thể nhìn ra, cô đã luyện kiếm để có thể nhất kích đoạt mạng.
"Nhỡ đây, em gặp đối thủ không phải quá mạnh, nhưng có số lượng đông hoặc là có khả năng tái sinh thì sao?"
"Em... sẽ bị mài chết..."
Đó là sự thật, mỗi nhát chém của cô đều rất mạnh. Chỉ có điều quá tiêu hao.
"Ông chú chả lẽ hiểu kiếm sao?"
"Đừng có đánh giá tôi cao thế. Số lần tôi cầm kiếm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà nếu muốn cắt đứt một cái gì đó yếu hơn thì chỉ cần sức mạnh vừa đủ thôi.".
"Ví dụ như một khối đậu phụ chẳng hạn, em chém kiếm thật mạnh thì nó tách rời. Căng một sợi chỉ rồi ấn xuống nó cũng tách rời. Cả hai cái đều có chung mục đích, nhưng sự tiêu hao giữa cả hai không giống nhau."
Vận dụng lực lượng cao thấp ra sao là một điều rất cơ bản, chỉ là Sayuki không có nhiều kinh nghiệm thực chiến cho lắm nên chưa quá thuần thục. Mỗi khi trận chiến bước vào giai đoạn căng thẳng, cô luôn chém bằng hết sức mình dù điều đó không quá cần thiết.
"Kiểm soát."
"Kiếm của ta... như sợi chỉ là đủ rồi."
Sayuki lập tức lao lên từ bên cánh, lưỡi kiếm quét từ dưới lên trên va chạm với kiếm của Go.
Chát! Chát! Chát!
Ba lượt giao phong nhanh như cắt, sáu con rắn cuối cùng cũng bắt kịp tốc độ của Sayuki mà nhoài thân rắn lên. Sayuki hít sâu một hơi, tay cầm kiếm bỗng nhiên thả lỏng ra một chút, lưỡi kiếm vẽ thành nhiều đường trên không trung. Ma thuật chém ra từ lưỡi kiếm mỏng như một sợi chỉ. Chúng hơi ngừng lại trên không trung, bất cứ cái đầu rắn nào phi qua đó đều nhẹ nhàng bị cắt mất.
Giống như một tấm lưới vậy.
Sayuki "dệt" thêm một lớp lưới nữa, khiến cho những cái đầu rắn vừa tái sinh xong lại rơi rụng xuống. Không chỉ thể, một thần thân rắn còn bị cắt khúc ra vài đoạn.
"Cái gì?"
Choang!
Đòn kiếm nhẹ nhàng chuyển sang sắc bén. Mãnh mẽ đẩy Admin Ho lùi lại một bước, nó ngạc nhiên quá đỗi.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
"Mày..."
"Sao thế, ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Ánh mắt của Sayuki sắc bén, đám Admin kiêu ngạo này không biết được bọn cô đã mạnh đến thế nào đâu.