"Vậy là... cuối cùng thầy ấy cũng đi rồi."
Aya ngước nhìn bầy trời, giọng nói có chút lạc lõng. Không ai nói thêm điều gì, không khí có chút trầm xuống.
Mọi người cũng tản đi, tuy rằng sau cùng vẫn sẽ tập hợp trở lại tiệm cà phê vì lý do an toàn, nhưng mà ai cũng có việc riêng của mình.
"Tớ đi trước nhé, tạm biệt."
"Ừm, tớ cũng vậy."
"Mọi người nhớ cẩn thận nhé."
Dương Hằng nói đám Admin chắc hẳn sẽ không dám làm gì, chỉ là vẫn nên đề phòng. Nhỡ đâu chúng không để ý tới sự đe dọa từ hắn mà làm liều thì nguy to.
"Giờ thì đi nào, Tsuyuno!"
"Đi... đi đâu cơ?"
"Tất nhiên là đi chơi rồi!"
Aya cười đùa kéo tay Tsuyuno. Cô dù hơi khó hiểu trước hành động của Aya, nhưng cũng không có chống lại. Thế là hai cô bé kéo nhau đến khu vui chơi giải trí.
"Tsuyuno, nhìn này!"
Aya nhìn hai cái mũ có hình thù vui nhộn treo trên giá, hưng phấn dắt tay Tsuyuno vào bên trong.
Mua mũ xong, cô lại kéo Tsuyuno đi mua mấy cái hình dán dễ thương. Nơi đây không hổ là khu phố vui chơi, các loại cửa hàng đâu đâu cũng có.
"Tsuyuno, thứ này ngộ nghĩnh quá!"
"A! Chỗ kia nhìn cũng vui nè! Đến đó đi!"
Tsuyuno cũng bắt đầu bị cuốn theo Aya, cả hai vui chơi quên cả trời đất. Khi mà đã hơi mệt với đói bụng, cả hai ghé qua một tiệm ăn vặt bên đường, Tsuyuno xúc kem định đưa vào miệng Aya, nhưng bất cẩn thế nào khiến cho cục kem to đập lên mũi của Aya làm cô ré lên.
"Lạnh quá!!!"
"Ha ha ha ha!"
Tsuyuno cười nắc nẻ, Aya xấu hổ đầu quay như chong chóng.
Hai cô bé cùng được vẽ tranh chung, người họa sĩ đường phố ngoáy bút trên giấy. Rất nhanh đã cho ra lò một bức tranh Aya và Tsuyuno ngồi cạnh nhau bằng một phong cách độc đáo.
"Hai em dễ thương quá, bọn chị là nhóm tin nhanh của..."
Đang đi chơi, một người cầm micro còn một người cầm máy quay xuất hiện. Aya trở nên lúng túng khi đối diện với ống kính máy quay, ngược lại, phong thái tự tin của Tsuyuno khiến chị gái phóng viên không nhịn được mà tán thưởng. Kể cả Aya cũng trầm trồ không dứt.
"Uầy! Cậu giỏi thật đó, Tsuyuno!"
"Bình thường thôi, đi nào."
"Ừm, đi nào!"
Một cuộc đi chơi chắc chắn không thể thiếu bốt chụp ảnh từ động. Ngay từ lúc nhìn thấy nó, mắt của Aya đã sáng lên, ngay tức khắc kéo Tsuyuno vào chụp cùng.
"Cười lên nào!"
Cả hai chụm đầu vào nhau rồi giơ hai ngón tay. Trước khi mà đèn chụp kịp bật.
Tách!
Bầu trời đã bắt đầu ngả màu, dòng người cũng thưa thớt dần. Aya nắm tay Tsuyuno, cả hai cùng song hành trên đường, rõ ràng đã chơi vui như vậy, tại sao không khí lại có chút thê lương?
"Tsuyuno, nơi tiếp theo là..."
"Đến đây là được rồi, Aya. Đã đủ rồi..."
"Không, nó chưa bao giờ là đủ cả!"
Aya bắt đầu khóc nấc lên, cả người run rẩy. Trước khi đi, Dương Hằng có báo cho cô về tình trạng của Tsuyuno, nó đã quá mức tồi tệ rồi. Dù không dùng gậy phép, cô cũng sẽ chết sau hai ngày nữa, hắn đã cố gắng kéo dài khoảng thời gian đó thành mười ngày. Nếu hắn thành công và trở về kịp thời, hắn có thể giải quyết tận gốc vấn đề tuổi thọ của Mahou Shoujo, cho họ một tương lai đúng nghĩa.
Còn nếu không...
"Aya, hãy đi chơi với Tsuyuno."
"Tại sao... tại sao lại là em?"
"Bởi vì em đã cứu vớt cô ấy mà."
Dương Hằng cứu vớt Aya, Aya cứu vớt Tsuyuno. Nên cô làm việc này là thích hợp nhất.
"Đủ rồi, cảm ơn cậu..."
Aya quay sang, phát hiện hai hàng nước mắt tràn ra từ khóe mắt của Tsuyuno. Cô nhớ rằng chính mình không dễ khóc như thế, vậy mà chỉ bởi một câu nói của Aya, cô đã không kiềm chế được.
"Tớ... tớ không muốn rời xa ai cả! Không muốn đâu! Tớ không thể ngăn cản thầy Dương Hằng, nhưng mà tớ phải ngăn cản cậu!"
"Đừng có rời xa tớ, Tsuyuno!"
Hai người ôm chầm lấy nhau khóc nức nở, nước mắt chảy càng dữ dội.
"Tớ cũng không muốn rời xa cậu, Aya!"
"Tớ muốn chúng ta như thế này mãi mãi, mãi mãi..."
Tsuyuno khóc đến lạc cả giọng. Từ khi cha mẹ bị sát hại, cuộc sống với cô chính là địa ngục. Nó biến cô thành một người lạnh nhạt với hết thảy. Cho đến khi gặp Aya, Dương Hằng, các Mahou Shoujo khác, cùng nhau trải qua nhiều chuyện, nguy hiểm có, vui vẻ cũng có. Nó đã dần lấy lại tình cảm cho cô, làm cho cô quý trọng cuộc sống này.
Chỉ là, số phận đúng thật trêu người. Khi Tsuyuno biết quý trọng sự sống và những người quý giá xung quanh, nó lại sắp bị tước đi một cách vô tình.
Dương Hằng nói là có thể chữa khỏi cho cô, Tsuyuno không nghi ngờ điều đó. Nhưng đó là trong trường hợp hắn có thể trở về, một xác suất quá mong manh. Chính cô đã tự chú định mình không thể cứu vãn được nữa.
"Cậu đã trưởng thành, Aya. Hãy luôn mạnh mẽ như vậy nhé. Dù cậu vẫn là đồ mít ướt."
"Hức, cậu cũng đang khóc mà!"
"Đồ ngốc..."
Số phận đôi lúc thật nghiệt ngã, khiến cho con người ta chỉ có thể cúi đầu đón nhận trong vô vọng.
...
Hai tháng trước. Trong phòng khám tại bệnh viện.
Người bác sĩ trung niên khẽ nhấc cặp kính lên, ánh mắt chăm chú nhìn mấy bức ảnh chụp x quang treo trước mặt. Thỉnh thoảng liếc sang cô bé đang ngồi ghế bên cạnh bằng ánh mắt lo âu.
"Bác sĩ, sao vậy?"
Thấy được biểu hiện lạ của người bác sĩ, Kosame khó hiểu hỏi. Bác sĩ ho khan, sau đó ôn tồn nói.
"Cháu có muốn gọi về cho bố mẹ không?"
"Không cần thiết gọi cho họ. Cứ báo cho cháu tình hình chân thực đi."
Nghe cô trả lời mạch lạc như vậy, trong mắt của bác sĩ xẹt qua một vệt tiếc nuối, một cô bé hiểu chuyện như vậy mà lại...
"Được rồi. Thật không may khi nói điều này, nhưng mà... căn bệnh ung thư của con đã di căn và lan rộng ra khắp mọi nơi trong cơ thể. Không có cách nào để loại bỏ nó kể cả là phẫu thuật."
Mắc một loại ung thư đã là số phận đen đủi, đằng này Kosame lại mắc đến vài loại ung thư.
"Nếu tình hình cứ tiến triển như thế này thì không tới nửa năm, cháu sẽ... Mà bọn chú có hỗ trợ điều trị tâm lý và trợ tử..."
Từ trợ tử vừa nói ra, hô hấp của Kosame bỗng chốc biến trở nên kịch liệt, đồng tử của cô co rút lại, cả người run lên bần bật.
"Mà đó cũng là lựa chọn, vậy nên... cháu làm cái gì vậy?!"
Người bác sĩ hoảng hốt ngăn lại Kosame, người đang cố cắt cổ tay của mình bằng con dao rọc giấy. Vừa giữ tay vừa hoảng loạn khuyên giải đồng thời gọi y tá đến.
"Tôi muốn chết! Tôi muốn chết!"
"Dừng lại ngay! Đừng có chết kiểu đấy!"
"Không phải chú bảo cháu đi chết sao?"
"Ý... ý tôi không phải vậy!"
Nhận thấy biểu hiện của cô càng ngày càng không đúng. Bác sĩ ra lệnh y tá tiêm cho cô một mũi an thần, khiến cho Kosame mê man rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi mà cô tỉnh lại, vẫn có một chị y tá túc trực bên giường bệnh.
"Em đã ổn hơn chưa?"
"Em sẽ không làm điều đó nữa nên làm ơn hãy cho em về nhà."
Đây chính là câu trả lời của Kosame.
"Này, định chọn trường cao trung nào?"
"Hừm... điểm số của tớ cũng không tốt lắm. Chắc là chọn trường bình thường một tí thôi."
Trên đường về, lắng nghe hai học sinh phía trước nói chuyện rôm rả, Kosame cảm thấy thật tủi thân.
Cô đã không còn tương lai nữa rồi.
"Con về rồi đấy à? Kết quả khám sức khỏe như thế nào?"
"Ổn ạ, mẹ yên tâm."
Kosame cuối cùng vẫn không nỡ nói cho mẹ biết. Nếu như mẹ cô biết, bà ấy sẽ sụp đổ mất.
Cô đi lên phòng, điện cũng không bật mà nằm luôn ra giường. Nước mắt ứa ra.
Dù cho có cố gắng mạnh mẽ chịu đựng như thế nào, Kosame vẫn chỉ là một cô bé học sơ trung. Cô cũng muốn được an ủi, được che chở.
"Mình... sẽ chết sao..."