Trong toàn bộ quá trình, Kaname chỉ thực hiện "gần như" hoàn hảo.
Gã rất cẩn thận, nhưng cũng quá tự đại. Đó chính là khi gã nhặt cái máy nghe lén ở hiện trường vụ đâm xe do nhóm Aya thực hiện.
Nơi đó có một cái camera, nó đã ghi lại đầy đủ sự việc. Là kẻ hợp tác với Admin, Misumi đã xóa bỏ đoạn giám sát về cuộc chạy trốn khỏi Admin Jyuugo. Nhưng mà hành động đáng ngờ của Kaname đã thu hút sự chú ý của anh.
"Điều tra về người này chưa?"
"Là Asagiri Kaname thưa thám tử."
"Asagiri... Kaname sao?"
Đó cũng là cách mọi chuyện bắt đầu. Kaname như con rắn độc ẩn nấp, không biết rằng có một con chim ưng cũng đang lặng lẽ quan sát gã.
Sau một đêm "hành sự" với Kaname. Misumi thỏa mãn bước lên trên nhà. Thực hiện bữa sáng với thân thể không mặc quần áo. Dù cho một đêm gần như không ngủ, tinh thần của anh nhìn vẫn khá sáng loáng.
Thực hiện bữa sáng xong, Misumi giặt và phơi cái gậy phép quần lót mà mình đã đoạt được, ăn mặc lịch sự và bảnh bao sau đó lại xuống dưới hầm.
Anh đi đến trước cửa căn phòng giam giữ Kaname, mở một thanh chắn cửa ra.
"Kaname, hãy là một cậu bé ngoan ngoãn..."
"Tao... tao sẽ... giết... mày..."
Nghe thấy giọng nói thều thào của Kaname, Misumi không những không tức giận mà còn cười mỉm.
"Vậy ư? Có lẽ tôi nên thưởng cho cậu."
"Sau khi về nhà tôi sẽ thưởng cho cậu nhiều hơn."
"Hẹn gặp lại, Kaname."
...
"Tránh ra! Trường hợp khẩn cấp! Trường hợp khẩn cấp!"
Các bác sĩ và nhân viên y tế nhanh chóng đẩy Dương Hằng vào phòng cấp cứu. Hắn hai mắt nhắm nghiền, vết thương trên thân đang được băng bó, miệng gắn máy thở.
"Thật... đáng kinh ngạc! Tôi không biết phải nói gì nữa..."
Người bác sĩ tiếp nhận cảm thấy kinh hãi, ông chưa từng thấy con người nào bị chém một vết sâu như vậy, thêm cả một cú đâm thẳng vào trái tim mà vẫn còn sống. Càng kiểm tra, sự kinh hãi càng kéo dài.
Thể trạng của người thanh niên này... là kinh khủng nhất mà bác sĩ từng thấy. Mật độ cơ bắp, sự dẻo dai của gân mạch, cấu trúc xương hoàn mỹ. Đặc biệt là cơ quan và nội tạng khỏe mạnh và không có chút tạp chất. Truyện Khoa Huyễn
Quả thật không giống người bình thường chút nào.
Ban đầu khi nhận ca này, ông đã khong nuôi hi vọng có thể cứu sống được bệnh nhân. Nhưng mà giờ đây ộng đã tràn đầy lòng tin rồi.
Bên ngoài, nhóm các cô gái đã chờ đợi ba giờ đồng hồ rồi. Sốt sắng nhất có lẽ là Aya, dù cho đã được an ủi nhưng cô vẫn không kiềm được mà hoảng sợ. Đồng thời cũng cảm giác hối hận vô cùng.
Bầu không khí nặng nề bao trùm lên mọi người. Đột nhiên, có động tĩnh phát ra từ sau cánh cửa
Một y tá đi ra khỏi phòng phòng cấp cứu. Ngập ngừng một chút rồi hỏi.
"Các em... là người nhà của bệnh nhân hả?"
"Chúng em là học sinh. Thầy ấy sao rồi ạ?"
Aya vội vàng trả lời. Người y tá hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười.
"Thầy của em đã qua cơn nguy kịch. Nhưng hiện tại không thể tỉnh dậy, các em có thể về được rồi."
"Thế ạ? Thật tốt quá!"
Aya mừng rỡ, không nhìn thấy một vệt không đành lòng xẹt qua đáy mắt của người y tá. Nhìn các thiếu nữ trẻ tuổi lũ lượt kéo nhau rời đi, người y tá thở dài, cô trò chuyện với bác sĩ bên cạnh.
"Chúng ta có nên..."
"Sự thật là quá tàn nhẫn, không cần thiết phải nói với mấy cô bé đó."
"Với lại, chưa chắc không có kỳ tích xảy ra."
Bác sĩ xoa cằm.
...
Aya tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thấy được tia nắng buổi sáng sớm chiếu xuyên qua lớp kính.
"Đã sáng rồi sao?"
Bởi vì cả cha và mẹ đang hốt hoảng tìm kiếm Kaname nên cũng không có nhiều thì giờ để ý đến cô. Về việc của Dương Hằng thì cũng chỉ hỏi qua loa vài câu.
Cô ngồi dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân. Sau đó xuống dưới nhà ăn bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Hiện tại còn khá sớm nên đường còn rất vắng. Aya ghé qua tiệm cà phê, đổ thức ăn cho mèo cùng với nước uống vào khay đựng. Con mèo nhỏ kêu lên, giống như đang hỏi người chủ của nó đâu rồi.
"Xin lỗi nhé..."
Cô mỉm cười xoa đầu con mèo nhỏ.
Aya đến lớp, hiện tại vẫn đang trống trơn. Cô liếc nhìn bàn giáo viên, bóng dáng kia đã không còn ngồi tại đó nữa.
Không hiểu sao, dù mới chỉ trong thời gian ngắn thôi. Cô đã quen với việc Dương Hằng luôn ngồi đó, bóng lưng của hắn bảo vệ cho cô, kéo cô ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng.
Nhìn lớp học trống trải, Aya thật sự muốn khóc thành tiếng, chỉ là thấy quá mất mặt nên đã nhịn lại.
Thời gian dần trôi qua, học sinh đã lục tục đến. Trong đó có cả Tsuyuno, Rina và Nijimin, tâm trạng của cả ba không tốt cho lắm.
Rina cũng đã nhập học tại đây. Chỉ là bởi một số việc nên hoãn không giới thiệu.
Nijimin cúi mặt đến trước bàn học của Aya, giọng nói run rẩy.
"Aya, tớ..."
Nijimin vẫn luôn coi mình là kẻ có lỗi, chỉ vì cô mà Dương Hằng mới bị vậy. Cô muốn bị mắng nhiếc, bị sỉ vả, bị trách móc, có lẽ như thế mới giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng đi đôi chút.
Nhưng mà Aya không làm vậy. Cô đứng dậy ôm lấy Nijimin, nói một cách dịu dàng.
"Cậu không sai, Nijimin. Cậu... không sai."
Nijimin khóc nấc lên. Ở đằng xa, Tsuyuno nhìn khuôn mặt của Aya mà cảm thấy khó chịu. Cô thà rằng Aya cũng khóc thật to, thể hiện hết cảm xúc của mình ra. Chứ không phải cố gắng mạnh mẽ một cách giả tạo như thế này.
Tại sơ trung Seiko Minami. Kiyoharu bị hai nam sinh chặn lại, chúng là những kẻ hay bắt nạt cậu mỗi ngày.
"Này, váy kẻ. Mày lại mặc đồ con gái nữa hả?"
"Tởm quá."
"Lúc nào cũng đeo chiếc nơ này..."
Một tên còn quá đáng hơn nữa, đưa tay giật lấy cái nơ trên đầu Kiyoharu. Cậu trầm mặc bước đi.
"Này! Đừng có lơ tao như vậy chứ!"
Một gã đột ngột sững người lại, tiêu cự trong mắt tan rã. Gã lao ngưới húc đầu vào cửa kính bên cạnh.
Choang!
Cửa kính vỡ tan, đầu của nam sinh bắt đầu chảy máu ròng ròng, tên còn lại hoang mang quá đỗi, tình cờ bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Kiyoharu.
"A, xin lỗi nhé. Hôm nay tâm trạng của tao không được tốt cho lắm."
Tên đó hét toáng lên rồi nâng gã đang chảy máu chạy đi. Kosame tình cờ cũng tới lúc đó, thở dài nhìn Kiyoharu.
"Cậu không nên làm thế với người thường, Kiyo."
"Không kiềm chế được..."
Hai người đi dạo trong khuôn viên trường, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cậu nghĩ kẻ đã đưa tên anh trai của Aya đi là ai?"
"Bởi vì lúc đó chúng ta đã bị ngất nên tớ không nhận được thêm bất kỳ thông tin nào nữa."
Tuy kẻ đó không làm hại gì cả nhóm, nhưng mà Kiyoharu cũng không dám chắc đối phương là bạn hay là địch. Bởi vì gậy phép của Nijimin, cái quần lót thao túng Nijimin đã biến mất, nghi do kẻ đó lấy đi.
"À mà trước khi mất ý thức, tớ có để ý một người."
"Ai cơ?"
"Maganuma Alice. Kết nối của tớ với cô ta đã bị ngắt mất."
"Cậu nghĩ rằng Alice đã bị giết sao?"
"Không, cô ta không thể."
Trong tất cả các Mahou Shoujo mà Kiyoharu biết, ai cũng có thể chết. Nhưng Alice thì không, dù cho là có đối đầu với Admin đi chăng nữa.
Khả năng cao là Alice đang mưu toan một cái gì đó. Điều này khiến cho bọn họ hơi khó chịu.
...
Giờ học kết thúc, Aya không về nhà.
Cô từ chối lời mời của Tsuyuno. Một mình thơ thẩn đi bên bờ sông. Sau đó ngồi ôm gối nhìn bầu trời.
"Bây giờ chỉ có một mình..."
Nước mắt cô bắt đầu trào ra một cách không thể ức chế. Rina nói đúng, cô vẫn luôn chỉ cố gắng ra vẻ mạnh mẽ mà thôi.
"Cậu còn định như vậy bao lâu nữa?"
Một thanh âm lạ lẫm mà quen thuộc vang lên phía sau. Aya ngạc nhiên quay đầu lại, thấy được một cô gái mặc áo choàng bao trùm gần như kín người. Và cái khuôn mặt kia...
"Shizu... kime?"
"Sẽ không có gì thay đổi nếu cậu cứ ủ rũ như thế này đâu. Hãy cứ kêu khóc đi, cứ đau đớn đi. Sau rồi đứng dậy cho tôi! Trở nên càng mạnh mẽ hơn, bảo vệ những người mà cậu yêu thương."
"Shizukime.... tại sao?"
"Chuộc lỗi... và trả ơn..."
Sarina đặt một thứ lên tay Aya. Cô phát hiện ra đây chính là cây gậy phép của cô, thứ tưởng chừng đã bị thất lạc.