Có lẽ vào lúc sắp chết, con người ta thường hay lướt qua cuộc đời mình qua tâm trí như một thước phim.
Kể cả là những hình ảnh từ khi còn nhỏ xíu.
Nijimin nhớ rằng từ khi còn nhỏ, cô đã rất thích thể hiện mình trong đám đông.
Khi cô cười rực rỡ trên sân khấu, tất cả mọi người bên dưới kể cả bố mẹ cô cũng cười theo.
Rồi một ngày khi đang xem ti vi, cô đã nhìn thấy các thần tượng đang tỏa sáng, đang nhảy múa trước sự hò hét của vô vàn khán giả.
"Mình muốn... trở thành một thần tượng!"
Đó là cách ước mơ của cô được hình thành.
Nhưng mà, thế giới không mãi mãi ưu ái một ai. Cuộc sống của cô, của gia đình cô bắt đầu xuất hiện những nốt trầm.
"Anazawa! Đang ở trong đó đúng không? Mở cửa!"
Giọng nói đáng sợ của mấy gã đòi nợ lại xuất hiện. Mỗi một lần như thế, bố và mẹ lại rất buồn.
"Món nợ của mày đã quá hạn trả rồi! Mày đang làm cái quái gì vậy Anazawa?"
"Hai triệu đó mày đã làm gì rồi?"
"Chúng... chúng tôi sẽ sớm có tiền thôi! Các anh cứ đợi..."
"Sao lần nào mày cũng nói thế hả?"
Một tên trong số đó tóm tóc cha của cô lên, tên còn lại xán lại gần mẹ của cô, hơi thở gấp gáp.
"Hay là cho con vợ đáng yêu của mày đi làm giúp nhé."
"Làm... làm ơn!"
"Hay là con gái của mày nhỉ? Tao thấy nó lớn lên cũng ngon phết đấy."
"À không, không cần lớn lên. Nhiều tên bây giờ thích rau sạch lắm, chúng nó sẽ cho mày cả đống tiền!"
"Không, không! Làm ơn đừng động đến con bé! Tôi... tôi sẽ góp đủ mà!"
Mỗi lần như thế, mẹ chỉ có thể đứng yên chịu trận, bố chỉ có thể hèn mọn làm mọi cách van xin những tên đòi nợ kia, đánh đổi bằng chút danh dự cuối cùng.
Sau khi đám đòi nợ rời đi, mẹ sẽ ôm mặt khóc, cha sẽ gọi cả hai đứa ra. Luôn vỗ ngực rằng tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng cha sẽ lo liệu tất cả.
Nhưng mà Nijimin có cảm giác, cha không ổn chút nào. Cô dần thay đổi, trở nên nặng nề hơn, ngay cả ước mơ thần tượng cũng đã vứt đi từ lâu.
"Cậu thường hay cười nói vui vẻ lắm mà, tại sao bây giờ hay buồn vậy?"
"À không, không có gì đâu Mikado! Tớ... tớ thật sự ổn mà..."
"Nijimin, người không có gì lo lắng sẽ không nói như vậy đâu. Nói với tớ đi."
Cô đã cảm thấy khá hơn một chút khi tâm sự cùng với người bạn thân Mikado của mình. Nhưng cái ngày hôm đó lại là cái ngày cô không muốn nhớ lại nhất.
Sau khi tạm biệt Mikado, cô trở về nhà. Cảnh tượng khi đó là cha cô đã treo cổ, mẹ đang gục ngã dưới xâc cha. Và giợng nói chế giễu của tên đòi nợ thuê.
"Chán thế nhỉ? Mày lại chọn cách trốn nợ bằng cách trốn sang thế giới bên kia sao, Anazawa?"
"Mà thôi, nếu thằng chồng không trả được thì vợ con nó sẽ phải trả."
Lúc đó, cô đã bị sự phẫn nộ xâm chiếm toàn bộ tâm trí, lao lên ăn thua đủ với gã đòi nợ. Kết quả không cần nói cũng biết, cô nhanh chóng bị đánh đập, gã đập đầu cô xuống bàn. Sau đó chỉ tay lên cái xác của cha cô.
"Mày tự mà xem đi! Thằng cha mày đã dấn sâu vào nợ nần mà không nghĩ đến hậu quả, đây là kết quả đấy!"
"Sống cũng nhục mà chết cũng nhục. Đây là bài học cho cái gia đình thảm hại của chúng mày đấy."
Cha cô đã chết.
Trong đám tang, cô nghe nói cha mình đã thất bại trong việc khởi nghiệp. Kết cục là khoản nợ xã hội đen và lãi xuất cứ tăng dần theo ngày.
Hôm đó cũng là cuộc tiếp xúc đầu tiên của của Nijimin với trang web ma thuật. Cô muốn sử dụng thứ sức mạnh này để có thể hướng tới cuộc sống hạnh phúc hơn, nhưng mà...
"... Đó dường như là nguồn cơn rắc rối."
Nijimin đã làm cho mẹ và em trai lãng quên kí ức về khoản nợ và cái chết của cha mình. Cho họ một cuộc sống vui vẻ.
Khi đám đòi nợ thuê lại đến lần nữa, cô đã bị sự phẫn nộ chiếm cứ lần thứ hai.
"Vì chúng mày... vì chúng mày mà cha phải chết!"
"Hai đứa bây tự moi hết ruột gan ra đi!"
Đó là mệnh lệnh tàn nhẫn mà cô đưa ra, chỉ là khi nó chưa kịp được thực hiện. Mikado đã đến và hóa giải tình thế, gậy phép của cô là một cái bút bấm có khả năng tạo ra một khối hộp vô hình ngăn cách ma thuật lẫn vật lý từ bên ngoài.
"Nijimin, cậu không làm gì sai cả. Nhưng cậu không nên giết người bằng gậy phép."
"Cậu có mơ ước đúng không?"
"Hãy thực hiện nó thật bình tĩnh. Tớ và gia đình cậu luôn ủng hộ mà."
"Với lại, tớ nghĩ linh hồn của cha cậu ở thế giới bên kia cũng dõi theo đó."
Bằng những lời đó, cô đã được Mikado cứu vớt. Nijimin sau đó đã xóa kí ức của gia đình về hôm đó, rồi nộp đơn ứng tuyển thành thần tượng.
Cô trở thành thần tượng của nhóm Dogplay. Bằng tài năng thiên bẩm của mình, côtrở thành trung tâm không lâu sau đó và ngày càng trở nên nổi tiếng hơn. Cô đã mua cho mẹ một ngôi nhà mới, mua cho em trai một con chihuahua. Trả nợ cho mấy tên đòi nợ dù chúng đã quên đi.
Nijimin đã thực hiện ước mơ mà không cần tới gậy phép.
Mọi người đều cười, mọi người đều hạnh phúc. Cô cũng vậy.
"Mình đã là người hạnh phúc nhất thế giới! Không, nhất vũ trụ mới đúng..."
"Mình thật ngu ngốc, rõ ràng Mikado đã dặn là phải bình tĩnh..."
Nhìn lưỡi kiếm của gã Kaname đã gần sát đến cơ thể mình, chỉ một khắc nữa thôi, nó sẽ chém qua trái tim cô. Nijimin đột nhiên nghĩ rằng, có khi nào đây là sự trừng phạt dành cho cô chăng?
"Xin lỗi, mọi người..."
Nhưng mà, một bóng dáng vụt tới. Người đó quá nhanh, thậm chí nhanh hơn cả đường kiếm, cánh tay vươn ra đẩy Nijimin sang một bên. Tiếp nhận toàn bộ nhát chém.
Xoẹt!
Một đường cắt dài chéo từ phần vai xuống hông, máu bắt đầu tuôn ra như suối. Thân ảnh đó vẫn sừng sững đứng, giống như một ròa núi cao không thể bị sụp đổ. Truyện Xuyên Nhanh
...
Trở lại một vài phút trước, bên trong không gian tinh thần của Dương Hằng.
Bên ngoài mới trôi qua có tầm chục phút, nhưng trong này đã rất lâu rồi.
Có lẽ là vài tiếng, có lẽ là vài ngày.
Trên tay Dương Hằng đang cầm một con búp bê. Cùng với sự phối hợp của nó, hắn đã đánh tan ma thuật thao túng về nguyên bản.
Mà đến giờ hắn mới biết, chỉ cần ý thức của hắn đủ tỉnh táo thì hắn có thể kết nối và sử dụng quyền hạn của hệ thống bất cứ lúc nào và bất cứ đâu. Dù là không gian tinh thần cho đến trong mơ.
Búp bê Quecy.
Miễn giảm, xóa bỏ hiệu ứng ma thuật lên người sử dụng. Chỉ đạt hiệu quả xóa bỏ với ma thuật dưới 2.5, đạt hiệu quả miễn giảm với ma thuật trị số dưới 4.0.
Giá bán: 500 điểm tích lũy.
Đó chính là lý do Dương Hằng không thích vật phẩm dạng ma thuật hay ma pháp, giá quá chát!
Tất nhiên là có những loại rẻ hơn, nhưng mà trị số giới hạn của nó quá thấp. Trong khi đó ma thuật từ những cây gậy phép nhìn có vẻ bình thường lại có trị số dao động từ 2.0 trở nên, với loại cực kỳ nguy hiểm như của Nijimin thì đã phá mức 3.0. Búp bê Quecy là thứ thích hợp nhất.
May mắn thứ này khá đa năng, không chỉ ma thuật thao túng, mà còn bao gồm cả độc, xóa trí nhớ, đọc trộm suy nghĩ, nguyền rủa,... trừ những loại ma thuật ngoài thân như bắn lửa hay điều khiển niệm động lực. Nó có thể kháng được gần hết.
Dương Hằng cũng không biết con búp bê này có thể chống lại cái ma thuật quay ngược thời gian hay đóng băng thời gian không. Cũng không có cơ hội thử.
Quay lại vấn đề khi nãy. Sau khi đánh tan thứ ma thuật này về nguyên bản, Dương Hằng phát hiện ra nó là dòng chảy tiêu cực tạo thành, có tính chất giống hệt với dòng chảy tiêu cực hắn đã bắt được trước đó. Không, phải nói chúng là một, chỉ là kích thước khác nhau mà thôi.
Và lần này, hắn cảm thấy mình đã có thể lần theo nó. Lần theo về đầu nguồn, thứ đã làm hắn thất bại hai lần.
"Có nên không?"
"Chắc hẳn Aya cùng các cô bé bên ngoài đang rất lo lắng."
Hắn muốn trở lại, nhưng mà cơ hội này thật sự quá hiếm có rồi. Không biết bao lâu mới có thể gặp lại, hắn không muốn lãng phí nó.
"Xin lỗi Aya, thầy sẽ dậy muộn một chút."
Ý thức của hắn bắt đầu xuôi theo dòng chảy tiêu cực đó, theo nó đến một nơi không biết. Tại đó, hắn thấy được một bé gái đang được bao phủ bởi ánh hào quang chói lòa.
Giống như... một vị thần vậy.