Trên tầng thượng đã trở nên bừa bộn vì cuộc chiến với đám Admin, Dương Hằng lấy điện thoại từ trong túi áo ra bắt đầu quay số. Vài giây sau, âm thanh của một thiếu nữ xuất hiện ở phía bên kia đầu dây.
"Là ông chú, có chuyện gì thế?"
"Lũ Admin đã bắt đầu hành động rồi."
"Chúng có bao nhiêu?"
"Đến hiện tại là bốn. Ba chết một trốn."
Thiếu nữ kia nghe vậy thì ngập ngừng trong chốc lát, sau đó mới miễn cưỡng nói ra.
"Ông chú... vẫn hăng hái quá..."
"Không nói linh tinh nữa. Chết nhiều Admin như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, đám còn lại chắc hẳn sẽ không để yên. Chúng ta nên tụ họp càng sớm càng tốt."
"Vâng, vậy thì ngày mai."
Dương Hằng cúp máy, A.T.A Armor lập tức trang bị lên người. Hắn nhảy xuống dưới, con xe mô tô xuất hiện gầm rú lên như mộ con quái thú. Hướng thẳng tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, hai người Aya và Tsuyuno đã được cấp cứu kịp thời. Aya thì không có vấn đề gì, nhưng mà tình trạng của Tsuyuno thì rất đáng lo ngại. Tim của cô đã ngừng đập đến mất lần, các bác sĩ phải rất nỗ lực mới có thể đem cô kéo trở về từ cõi chết.
Hậu quả để lại từ việc sử dụng ma thuật không chỉ tiêu hao sinh mệnh lực, nó còn khiến toàn bộ thân thể dần dần thoái hóa từ bên trong. Giống như một quả táo bề ngoài thì vẫn tươi ngon, bên trong đã bị sâu đục khoét lỗ chỗ vậy.
Muốn chữa trị một cách triệt để thì có ba cách, một là sử dụng sức mạnh thần kỳ nào đó bổ khuyết sinh mệnh, hai là quay ngược thời gian lão hóa, ba là thay thế các cơ quan mới.
Hai cái đầu thì hắn hoàn toàn không làm được trong thời điểm hiện tại. Cái thứ ba rất có khả năng, nhưng mà nó nảy sinh ra còn nhiều vấn đề hơn. Tính tương thích của cơ quan mới đã là một nan đề, biến chúng sau đó càng là nan đề khó giải hơn.
Đến lúc đó, rốt cuộc là chữa khỏi, hay là chữa lợn lành thành lợn què thì không ai biết chắc.
Hiện tại đang là buổi đêm, các nơi trong bệnh viện hầu hết đã tắt đèn. Dương Hằng lướt qua mẹ Aya đang ngủ gật bên hàng ghế ngồi, đi vào trong phòng bệnh.
Aya và Tsuyuno đã tỉnh, nhưng mà cả người vẫn còn mơ hồ lắm.
"Thầy..."
"Hai đứa thấy thế nào?"
"Chúng em ổn..."
Dương Hằng không thể chữa tận gốc, chỉ là chữa ngọn thì vẫn được. Phương pháp tương tự như chữa trị cho Shioi Rina, sử dụng chất đặc biệt để ôn dưỡng các tế bào đã bị thoái hóa, tránh cho nó bị hỏng hóc gây ảnh hưởng đến cơ thể.
Hắn còn sử dụng kết hợp một vài loại thuốc khác nên hai người hồi rất nhanh. Thậm chí đã có thể ngồi dậy.
"Vậy thì rốt cược kẻ nào đã tấn công? Là Admin đúng không?"
"Không... là Sarina. Cô ấy sử dụng gậy phép là một cái yoyo cắt đứt căn nhà, đe dọa tụi em phải giao hết gậy phép và quyển sổ sát nhân ra."
"May mà khi đó Nijimin đã ngăn chặn cậu ấy lại, nhưng mà tòa nhà khi đó đã sụp đổ. Em đã dùng gậy phép dịch chuyển hai người kia đi."
"Thầy cũng đừng trách Sarina, cậu ấy không hề..."
"Cậu nói gì vậy Aya? Chúng ta đã suýt chết đấy!"
"Nhưng mà..."
"Không sao, thầy đã hiểu rồi."
Dương Hằng day trán, nếu như vậy thì tất cả mọi chuyện đều hợp lý.
Admin, cụ thể là Nana hẳn là đã tiếp cận Sarina và trao cho cô gậy phép. Muốn cô trở thành thợ săn ma thuật thứ hai, đó là lý do cô đòi quyển sổ sát nhân từ Aya và Tsuyuno.
Còn Nana, nó hẳn là đang theo dõi tiến trình "làm việc" của Sarina nên mới ở gần hiện trường, tình cờ bị Dương Hằng tóm được nên mới phải lấy chuẩn bị đằng sau là ba Admin khác ra để thế mạng chạy trốn.
"Thầy ơi, thế thì vụ tai nạn kia có sao không ạ?"
"Tất cả đã được cứu, em yên tâm."
"Với lại gậy phép của bọn em hẳn cũng bị thất lạc ở trong đống đổ nát."
Dương Hằng lúc này mới nhớ ra. Dặn cả hai nghỉ ngơi sau đó quay trở lại đống đổ nát.
Không thấy. Toàn bộ đều không thấy.
Gậy phép lẫn quyển sổ sát nhân đều đã biến mất.
Hắn ngồi trên đống đổ nát, khẽ nhíu mày. Là do chúng thất lạc, hay là có kẻ đã nẫng tay trên?
Dương Hằng đầu tiên nghĩ đến là Nana, ngay sau đó thì bác bỏ. Từ đầu đến cuối, Nana chưa từng tỏ ra hứng thú với gậy phép, với lại đã bị hắn đánh chạy trối chết, tin tưởng nó sẽ không ngu ngốc đến nỗi lảng vảng quanh đây rồi bị hắn bắt được.
Ở một vị trí chỗ hắn đang ngồi khá xa, một thiếu nữ tóc ngắn, đáy mắt có quầng thâm đang dùng ống nhòm quan sát. Nếu Dương Hằng ở đây, hắn sẽ nhận ra ngay người này chính là Alice, em gái của tên thám tử hợp tác với Nana, Misumi Kiichirou.
Cô ta bỏ ống nhòm xuống, nói với người mặc áo choàng kín người ở bên cạnh.
"Không ra chào hỏi chút à?"
Người này không trả lời, vẫn im lặng như không hề nghe thấy. Alice cười khểnh, giọng điệu có phần châm chọc.
"Chậc chậc, vô tình vậy sao? Dù sao đó cũng là thầy giáo của ngươi mà."
"Đừng nhiều lời, Alice. Ta vẫn... chưa đủ dũng khí để đối mặt với thầy ấy."
Người mặc áo choàng quay đi, Alice khoác tay cũng đi theo. Hai thân ảnh cùng biến mất.
Tại nhà của gia đình Asagiri, Kaname đi vào phòng của Aya.
Gã ta bắt đầu kiểm tra mọi thứ, từ gầm giường, tủ quần áo đến ngăn bàn. Chẳng coi riêng tư của Aya ra gì.
Sau đó, gã ta mở máy tính lên, kiểm tra lịch sử truy cập.
"Mahou Shoujo Site... trang web ma thuật sao?"
Kaname nheo mắt, sau đó nở một nụ cười lạnh sống lưng.
...
Trang một căn phòng nhìn có vẻ hoài cổ, một thiếu nữ tóc màu đen, sở hữu một đôi mắt sắc lẹm như dao. Cô ngồi chống tay giống như tư thế của một võ sĩ, phần thân trên không mặc áo, chỉ dùng băng vải màu trắng quấn quanh để che ngực.
Ở đầu bên kia căn phòng, một ngọn nén đang được thắp sáng. Đột nhiên, cô quay người lại, thanh kiếm đặt trước mặt vung vào không khí.
Đường kiếm vô hình cắt đôt ngọn lửa trên đầu nến một cách mượt mà, nhưng nó vẫn chưa kết thúc. Đường kiếm vẫn tiếp tục bay ra bên ngoài, cắt đôi một giọt nước, thạm chí là cắt đôi luôn khói thuốc lá của mấy người bên ngoài.
"Chủ nhân... xe đã được chuẩn bị rồi."
Một người đàn ông kéo cánh cửa phòng ra, nói một cách cung kính. Co gái chỉ đáp lại lạnh nhạt.
"Hôm nay ngươi đến trễ đấy. Ta không cần ngươi phải đưa ta về."
"Vâng, tôi biết rồi."
Cùng thời điểm, tại một dinh thự gần bãi biển. Thiếu nữ mặc bikini đang thoải mái tận hưởng nắng buổi sáng với một cặp kính râm. Cô vuốt vuốt mái tóc xoăn bồng bềnh của mình, ra lệnh cho ông lão hói đầu, mặc đồ quản gia nhìn khá lọm khọm ở phía sau.
"Chào buổi sáng, quý cô Mikari."
"Yamai! Làm liền đi nào! Cởi đồ ra đê!"
Ông lão quản gia run rẩy cởi hết đồ ra, chỉ chừa lại độc một cái quần lót.
"Tiếp theo, hãy bò bằng bốn chân!"
"Quý... quý cô Mikari..."
"Nhanh nào!"
Ông ta làm đúng theo những gì thiếu nữ bảo, bò xuống và chổng mông lên. Cô lấy một cái chổi ra rồi cưỡi lên nó, cán chổi nhắm thẳng vào mông của ông lão quản gia.
"Bắt đầu nha!"
"Quý cô Mikari, cái đó!!!"
Vút!
Cây chổi lơ lửng trên không trung rồi bay thẳng về phía trước. Đâm trúng vào mông ông ta rồi đẩy ông lên trời.
Đây hẳn phải là một cái gậy phép, nhưng khó tin là ai đó lại sử dụng ma thuật cho trò đùa ngớ ngẩn như thế này.
Thiếu nữ cười lớn nhìn ông lão quản gia vùng vẫy trên mặt nước.
"Hố hố hố, cách mà ông tách ra thật là điêu luyện đấy."
"Quý cô Mikari, cứu với..."