"Không hay rồi, màn hình hiển thị này mó giống hệt với màn hỉnh hiển thị khi kết nối bằng gậy phép của tôi."
"Nhưng mà... cơn bão nghĩa là sao?"
"Tôi cững chưa biết, có thể nó là ám chỉ cho một tai nạn khủng khiếp. Khi mà đồng hồ đếm ngược về không, nhân loại sẽ hủy diệt."
"Ế!!!"
Aya rưng rưng nước mắt, sợ hãi đến mức co rúm lại. Khuôn mặt của Tsuyuno giãn ra.
"Đùa đấy."
"Hở?"
"Hiện tại vẫn chưa biết chắc được điều gì."
Tuy vậy, Aya vẫn rất sợ hãi. Những thứ như cơn bão, ma thuật hay là Mahou Shoujo quá lạ lẫm và xa vời với cô. Điều đó khiến cho cô có một nỗi sợ vô hình với chúng, nỗi sợ những điều không biết.
"À mà Yatsumura, cậu nói tuổi thọ lúc trước là sao vậy?"
Aya thắc mắc. Khi mà Tsuyuno đóng băng thời gian, Aya có để ý thấy mái tóc của cô có sự biến đổi, đồng tử xuất hiện biểu tượng đặc biệt. Đạce biệt nhất là khóe miệng của cô chảy máu.
"Cậu vẫn chưa sử dụng gậy phép đúng không? Khi sử dụng nó, cổ tay của cậu sẽ xuất hiện một biểu tượng, đó là tuổi thọ của cậu. Mỗi lần thi triển ma thuật, nó sẽ tiêu hao đi một ít. Khi mà biểu tượng biến mất, cậu sẽ chết."
"Còn... một điều nữa. Tại sao cậu lại giúp mình vậy Yatsumura?"
Aya là một cô bé tốt bụng, nhưng không có nghĩa là cô ngây thơ không biết nhìn người. Sự giúp đỡ của Tsuyuno khác hẳn so với Dương Hằng, bắt đầu từ lúc cô bộc lộ ra việc mình là một Mahou Shoujo thì Aya đã lờ mờ đoán được rồi. Tsuyuno chắc hẳn muốn cô làm việc gì đó.
"Asagiri, hiện giờ cậu vẫn chưa gây tổn hại gì đến tôi. Nên tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hợp tác và trở thành đồng minh."
"Đồng minh? Hợp tác?"
"Hãy cẩn thận. Giờ cậu đã có vũ khí, sẽ có kẻ muốn đoạt lấy nó. Bởi một người đàn ông gọi là thợ săn ma thuật."
"Người đàn ông... gọi là thợ săn ma thuật?"
...
Sarina cảm thấy đầu mình thật choáng váng, có lẽ là do mất quá nhiều máu.
— QUẢNG CÁO —
Rõ ràng lúc trước cô còn đang đứng trước mặt Aya, vậy mà thoắt một cái Aya đã biến mất, con dao rọc giấy trên tay của cô lại cắt qua cổ của cô.
Mí mắt của Sarina sụp xuống, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên, cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng, cứ như ai đó đã nâng cô lên vậy.
"Anh là gì của bệnh nhân?"
"Tôi là thầy giáo của con bé."
Sarina khá là bất ngờ, thầy giáo của cô là Dương Hằng. Chẳng lẽ người đã nâng cô đến bệnh viện là hắn sao?
Trong ấn tượng của Sarina, người thầy giáo mới này chỉ để ý tới mình Aya mà thôi. Với cô, Dương Hằng khác biệt với các giáo viên còn lại ở một điểm đó là để ý đến học sinh yếu thế hay bị bắt nạt, còn những giáo viên khác thì căn bản chẳng để ý.
Với một học sinh hư hỏng như cô, hắn sẽ để tâm sao?
Sarina cảm thấy sự ấm áp đang bao bọc mình thật lạ lẫm, cũng thật quen thuộc.
Cô tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên giường tại một phòng bệnh. Không những thế, cô còn nhìn thất Dương Hằng đang ngồi cạnh giường bệnh.
"Em có sao không?"
Sarina đảo mắt đi, cái đầu hơi cúi xuống, không nói một lời. Hắn cũng không để ý hay tức giận, thanh âm vẫn đều đều.
"Thầy biết những gì em đã làm, Shizukime. So với chúng, vết cắt trên cổ của em vẫn chưa là gì đâu. Thậm chí là trong phòng vệ sinh, em còn định khiến cho Aya bị thương phải không?"
Ánh nhìn của hắn trở nên sắc bén. Dù không nhìn thẳng vào, nó vẫn khiến Sarina run rẩy, hai tay nắm chặt vào chăn. Từng chữ của hắn như những nhát búa giáng vào lòng tự trọng của cô. Lần đầu tiên, cô không dám đối mặt với chính mình.
"Nhưng mà em là học sinh của thầy."
Câu nói tiếp theo khiến cho Sarina ngơ ngẩn. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
"Đồ ăn ở trên bàn, thầy cũng đã gọi cho gia đình của em rồi. Vết trên cổ cũng đã được xử lý, sẽ không để lại sẹo."
"Nghỉ ngơi đi, Shizukime."
Sarina mấp máy khóe miệng, cô muốn nói cái gì đó. Nhưng tất cả đều nghẹn ở trong cổ họng, cho đến khi Dương Hằng hoàn toàn đi khuất, cô vẫn chưa thốt lên được lời nào cả.
...
— QUẢNG CÁO —
"Thầy phải thông báo cho cả lớp, em Shizukime Sarina đã gặp tai nạn trong phòng vệ sinh. Vết thương đã không có gì đáng ngại, chắc em ấy sẽ quay trở lại học trong vài ngày nữa."
Nghe được lời thông báo của Dương Hằng, Aya thở phào nhẹ nhõm. Dù Tsuyuno đã cam đoan không sao, nhưng cô vẫn khá lo.
Không chỉ về chuyện của Sarina, cuộc trò chuyện hôm qua vẫn khiến cho Aya lo sốt vó. Tsuyuno nói rằng, cô đã quen một Mahou Shoujo có tên là Shioi Rina. Nhờ có người đó mà cô mới biết cái giao diện đếm ngược trước ngày cơn bão xảy ra, cũng là người đac cảnh báo cô về gã "thợ săn ma thuật".
Những Mahou Shoujo đều bị giết, họ không mất bất cứ thứ gì ngoại trừ gậy phép của mình.
Trong suy nghĩ của họ, biết đến và giết chết Mahou Shoujo chỉ có thể là Mahou Shoujo. Còn về tại sao lại là đàn ông, thì gậy phép không có giới hạn đối với giới tính.
Tsuyuno suy đoán rằng kẻ này đã trộm hoặc đoạt được gậy phép từ một Mahou Shoujo nào đó, biết được bí mật về ma thuật và quyết định đi săn đuổi các Mahou Shoujo để thu thập gậy phép.
Nếu tính theo số lượng nạn nhân, gã thợ săn ma thuật đã phải có đến mười loại gậy phép khác nhau. Đó cũng là lý do Tsuyuno muốn hợp tác với Aya. Cô rất tự tin vào khả năng đóng băng thời gian của mình, nhưng mà không loại trừ khả năng trong số mười gậy phép kia có một loại khắc chế lại cô.
Shioi Rina cũng đã mất tích. Trước đó, cô có gửi cho Tsuyuno một bức ảnh vêg cái gã thợ săn ma thuật đó. Nhìn vào vóc dáng thì khả năng cao là đàn ông, mặc màu đen kín từ đầu tới chân. Cả mặt cũng đeo mặt nạ màu đen, chỉ có hai chấm phát sáng nhỏ ở hai mắt. Tsuyuno cũng gửi lại nó cho Aya.
Nếu Dương Hằng nhìn thấy bức ảnh này, hắn chắc hẳn sẽ nhận ra ngay đây là hình ảnh cắt ghép từ video theo dõi. Lúc mà hắn bước ra khỏi nhà của tay thám tử Misumi, định phá vây của lực lượng cảnh sát.
Mà cũng nhờ Tsuyuno ngủ nhờ nhà cô nên Aya mới có một ngày yên bình đúng nghĩa. Gã Kaname chỉ có thể nhăn nhó nhẫn nhịn không dám đến gần Aya.
"A... Asagiri!"
"Ể? Hinomoto?"
Hinomoto, cậu nam sinh ngồi bàn bên cạnh Aya. Là người mà vào buổi đầu tiên vào lớp hắn đã sai đi dọn bàn cho cô.
"Cậu hãy về cùng tớ nhé!"
"Được... được thôi."
Cô cảm thấy hơi lạ, nhưng vẫn đồng ý. Đôi bạn trẻ song hành cùng nhau.
"A... tớ... ưm... xin lỗi vì đã đề nghị đột ngột như vậy."
"Không sao đâu mà... chỉ là chúng mình không hay nói chuyện với nhau lắm, nên mình hơi bất ngờ thôi."
"Ha ha, cũng phải ha. Xin lỗi cậu nhé."
— QUẢNG CÁO —
"Cảm ơn vì đã luôn lo lắng cho mình."
Lời cảm ơn của Aya lại khiến Hinomoto trầm mặc.
"Tớ chỉ có thể lo lắng, ngoài ra chẳng có thể làm gì. Tớ không... có đủ dũng khí giống như thầy ấy."
Trước kia, cậu luôn biện hộ là do cậu không thể chống lại số đông. Nhưng khi nhìn lén vụ cãi nhau trong phòng quản lý, chứng kiến Dương Hằng cường thế một mình đối nghịch với rất nhiều giáo viên, thậm chí ép lãnh đạo trường phải thỏa hiệp. Cậu mới nhận ra không phải không chống được số đông, chỉ là cậu không có đủ dũng khí thôi.
"Tớ... cũng rác rưởi chẳng khác gì bọn chúng."
"Không phải đâu, mình rất vui vì cậu đã lo lắng cho mình."
Aya mỉm cười, khuôn mặt của Hinomoto thoáng đỏ lựng lên.
"Tớ muốn cậu luôn cười như thế này, Asagiri."
"Cậu..."
"Á! Không, ý tớ là... tớ phải rẽ hướng khác rồi, gặp lại cậu sau nhé!"
Hinomoto xấu hổ chuồn đi, để lại mình Aya đứng ngẩn ngơ giữa đường. Làm cho cả Tsuyuno đang núp ở một chỗ gần đó cũng không nhịn được cười.
"Xin lỗi, cưng cho chị hỏi chút được không?"
Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp, đeo kính, tóc hồng xuất hiện trước mặt Aya. Cô mặc một cái áo phông trắng, mặc quần bò ngắn, bên tay giữ một cuốn sổ.
"Ơ, vâng."
"Nếu không phiền, cưng có thể chết đi được không?"