Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 186




Dương Hằng lật cuốn sổ sát nhân ra. Đánh dấu tích vào một bức hình nữa, nó là minh chứng cho việc đã giải quyết bi kịch của Mahou Shoujo nào đó và thu lấy cây gậy của họ.

Không tốn một giọt máu.

"Giờ thì... là cô bé này. Asagiri Aya?"

Dương Hằng đưa mắt về bức ảnh một nữ sinh tóc đen nhìn hơi nhút nhát, đáy mắt có quầng thâm. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên quan sát bầu trời. Dương Hằng cảm nhận được một dòng chảy tiêu cực khổng lồ vừa xuất hiện, cái cảm giác này hắn đã từng trải nghiệm ngay lúc đầu đặt chân đến thế giới này rồi. Nhưng mà hiện tại thì nó rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hắn đã thử tìm cách truy xuất nguồn, tất nhiên cũng thất bại như lần trước. Cảm giác của Dương Hằng đã bị quấy nhiễu.

Tuy nhiên, hắn đã khoanh vùng được một khu vực.

...

"Tôi là... Asagiri Aya, học năm hai sơ trung."

"Ngày qua ngày, tất cả những gì tôi nghĩ đến là cái chết."

Trong một ngôi nhà bình thường, một gia đình đang ngồi ăn sáng. Bầu không khí xem chừng rất hài hòa, nhưng mà Aya có vẻ không tập trung cho lắm.

"Cảm ơn vì bữa ăn ạ, con đi học đây."

Người đứng dậy là Asagiri Kaname, anh trai của Aya. Dù chỉ mới học cao trung, nhưng mà cặp kính cùng với vẻ mặt gọn gàng trí thức khiến cho cậu trông trưởng thành hơn nhiều so với đồng trang lứa.

"Ồ, sớm vậy con?"

"Con muốn đến lớp để ôn lại chút bài cũ ạ."

"Đúng như mong đợi, ba chắc chắn con sẽ vào được đại học Tokyo thôi."

"Anh dạo này lẩm cẩm quá rồi."

Dù là trong nhà, Aya trông vẫn khá lạc lõng. Kaname đi lướt qua Aya, tay đặt lên vai cô.

"Aya, em cũng chuẩn bị đến trường sớm đi."

Người của cô run lên với biên độ rất nhẹ, cúi mặt xuống để che giấu biểu cảm của mình. Sau đó cô lấy điện thoại ra, thấy được tin nhắn của anh trai mình.

"Hôm nay sẽ vui lắm đây."

Aya không dám hé răng nửa lời với cha mẹ. Cô ăn nhanh bữa sáng rồi rời nhà. Cô không đến trường ngay mà ghé qua một chỗ gần cây cầu. Ở nơi đó có một cái hộp bìa cát tông, là nhà của một chú mèo hoang.

"Meow."

Nghe thấy động tĩnh, con mèo lập tức kêu lên như một tiếng chào mừng. Aya mỉm cười, vuốt ve nó đồng thời bổ sung nước và thức ăn mà cô đã chuẩn bị sẵn.

"Xin lỗi, nhưng chị không thể mang em về nhà được. Chịu khó một chút cho đến khi chị tìm được chủ mới cho em nhé."

"Meow."

Trong trường học, mỗi một học sinh đều có một ngăn đồ cá nhân để đựng mấy thứ như giày dép, sách vở hay gì đó. Aya cũng có một cái, nhưng cô chưa bao giờ dám sử dụng một cách đường hoàng.

"Au..."

Cô mút ngón tay đang chảy máu của mình. Nguyên do là vì khi cô mở ngăn tủ, một đống đinh nhọn cùng với dao lam rơi ra từ trong đó, một trong số chúng đã quẹt vào đầu ngón tay của cô.

Đôi giày của cô để bên trong cũng đã bị chất đống bởi dao lam và đinh nhọn. Một số học sinh ở gần đó cũng nhìn thấy, nhưng mà không ai biểu hiện hay lên tiếng, cứ như đây chỉ là một hoạt động thường ngày vậy.

Ba nữ sinh đứng cách đó không xa thì cười nắc nẻ, có vẻ như chúng chính là thủ phạm của số đinh và dao lam này.

Aya đi vào lớp, thấy được chỗ ngồi chả mình đã bị dính đầy keo. Trên mặt bàn là rất nhiều dòng cữ mang tính chất xủ nhục nhằm vào cô, ngay cả lọ keo kia cũng vất vưởng ở trên mặt bàn. Cô ái ngại cứ đứng đó thì giọng nói của giáo viên vang lên.

"Được rồi, tất cả các em ngồi vào chỗ của mình nào. Asagiri, sao em không ngồi xuống?"

Aya đặt mông xuống ghế, làm cho chiếc váy của cô dính đầy keo. Cậu nam sinh ngồi cạnh muốn giúp đỡ, nhưng cuối cùng chỉ là sự im lặng.

Cam chịu.

"Giờ tôi sẽ bắt đầu điểm danh, Asagiri."

"Có... có ạ..."

"Sao em nói nhỏ vậy? Buổi sáng là thời điểm tốt nhất để sử dụng năng lượng đấy, em biết không?"

"Ha ha ha, đừng đùa nữa thầy ơi!"

Vài học sinh trong lớp bắt đầu cười đùa, còn Aya vẫn không có một câu phản bác và chống trả nào từ đầu đến cuối.

— QUẢNG CÁO —
Event

Mỗi ngày với cô đều là như thế, đều bị bị bắt nạt, đèu bị ghẻ lạnh, đều bị xỉ nhục, đều là... địa ngục.

Chỉ là hôm nay sẽ không giống như ngày bình thường cho lắm.

"Tránh ra, giờ tôi là người tiếp quản lớp này."

Thanh âm xuất hiện từ cửa trước của lớp học. Đó là một người trông khá trẻ, nhìn giống như thanh niên thôi. Vẻ ngoài tuy không quá nổi bật nhưng cái khí chất lại rất khó để người khác quên được. Người đó cắt ngang hoạt động điểm danh của giáo viên, đi vào rồi đặt một tờ giấy lên bàn.

Giáo viên cầm nó lên xem xét, phát hiện ra đây là phân bố nhân sự mới của ban quản lý, có đóng dấu hẳn hoi. Tuy vậy, gã ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

"Cậu chắc là giáo viên mới đúng không, vậy thì nên xưng hô tôi một tiếng tiền bối mới đúng."

Dương Hằng cười khẩy, ngón cái chỉ vào bàn của Aya khiến cô giật mình, co rúm người lại. Hắn nheo mắt, giọng điệu có phần châm chọc.

"Tiền bối, thị lực của anh có vấn đề không?"

"Không, làm sao?"

"Thế thì chắc tiền bối nên đi đo lại kính rồi. Không nhìn thấy em học sinh kia đang hơi khổ sở sao?"

Gã thầy giáo tặc lưỡi, ánh mắt lảng tránh đi.

"Chỉ là trêu đùa giữa các học sinh thôi. Mà."

"Trêu đùa hay không thì cũng không phải do tiền bối quyết định. Giờ thì ra khỏi đây đi, lớp mới còn chờ anh kìa."

Bị Dương Hằng vặn lại một cách không nể mặt. Gã thầy giáo muốn phát tác, nhưng nhìn thấy vóc dáng còn cao hơn mình nửa cái đầu cộng thêm đuối lí. Gã chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi lớp.

"Tự giải quyết cho tốt."

"Tất nhiên, đây là lớp của tôi mà."

Dương Hằng đi ra sau bàn giáo viên, bắt đầu giới thiệu chính mình. Tiếp đó, hắn nhìn vào Aya.

"Em Asagiri, em có thể dọn dẹp."

"Vâng... vâng ạ."

Cô đứng lên, sau váy đã nhoe nhoét vì dính đầy keo. Một phần học sinh mím môi nhịn cười, một phần học sinh lấy tay che miệng cười trộm, một số thù quá đáng hơn, cười phá lên giữa lớp học. Tất cả đều bị Dương Hằng thu vào trong mắt. Hắn gõ nhẹ xuống bàn.

"Các em... trật tự nào."

Các học sinh lập tức cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, một chút khí thế mà hắn cố tình phát tán ra đã đủ để cho mấy học sinh này không còn dám hé môi. Hắn mỉm cười thân thiện về hướng Aya vẫn chưa lấy lại tinh thần, giọng nói nhẹ nhàng.

"Em Asagiri, em có thể dọn dẹp."

Aya lúc này mới tỉnh hồn, cúi đầu xin lỗi Dương Hằng rồi đi ra khỏi lớp. Hắn sau đó đánh mắt về phía nam sinh bên cạnh.

"Em kia, em có thể dọn cái bàn hộ em Asagiri được không?"

"Vâng..."

Một lúc sau, Aya trở lại lớp thì thất chỗ ngồi cùng bàn học đã sạch sẽ trở lại. Cái này khiến cho cô kinh ngạc, trong lòng như có gì đó đang được khiêu động.

"Asagiri, sao em không ngồi xuống?"

Cùng là thầy giáo, nói cùng một câu. Nhưng lại cho Aya cảm giác vô cùng khác biệt. Đó là sự quan tâm, một thứ mà cô chưa từng được hưởng trong cái chốn địa ngục này.

Lần đầu tiên từ ngày học sơ trung, Aya cảm thấy an toàn. Cô không biết tại sao người thầy giáo tên Dương Hằng này có thể khiến tất cả trò bắt nạt biến mất với chỉ một câu nói. Nhưng mà cô cảm thấy hơi an tâm khi nhìn bóng lưng kia đứng trên bục giảng, vậy là đủ rồi.

Ba đứa nữ sinh hay bắt nạt đánh mắt với nhau, định bụng sẽ làm gì đó sau giờ học thì đụng trúng ánh mắt của Dương Hằng. Viên phấn nhỏ trong tay của hắn đã bị hai ngón tay nghiền thành bụi vụn. Hành động khiến cho cả ba run lên trong lòng, không dám có bất kì động thái nào nữa.

"Ây da, thầy vô ý quá. Được rồi, chúng ta tiếp tục bài học thôi."

Buổi học kết thúc, không có phiền phức nào tìm đến Aya cả. Cô đến chỗ cái hộp có con mèo hoang, ngồi xuống tâm sự với nó.

"Hôm nay có một thầy giáo mới. Thầy ấy... có vẻ là người tốt."

Giợng điệu của cô hơi vui lên, nhưng nó nhanh chóng tắt ngắm khi cô nhìn thấy tin nhắn thúc dục của anh trai mình trong điện thoại.