"Vậy gậy của cậu là gì vậy Rina?"
"À, gậy của tôi..."
Rina móc một cây búa từ trong túi xách ra. Nó khá đơn giản, có biểu tượng của Mahou Shoujo ở hai đầu búa và phụ kiện cặp cánh quen thuộc.
"Là thứ này sao?"
"Đúng vậy, nếu tôi đánh vào một thứ gì đó với cái này. Tôi có thể phá hủy chúng dù có khó khăn đến đau. Tuy là gậy phép, nhưng cái búa này lại giống vũ khí vật lý hơn."
"Chúng ta đã xong rồi. Đi thôi Kayo, Touko."
Sasaki đột ngột kéo cả Kayo và Touko đi trong sự ngỡ ngành của ba người. Rina vội vàng giơ tay ngăn lại.
"Này, này! Đợi đã! Tôi cũng muốn biết thêm thông tin mà. Nói cho tôi những gì mấy người biết đi."
"Nếu như cô không biết bất cứ thứ gì giá trị, vậy thì chúng ta không cần phải nói thêm nữa."
"Nhưng... tôi đã nghĩ rằng cuối cùng mình có thể có bạn..."
Nghe đến đây, Koya mềm lòng, kéo áo Sasaki. Còn Touko thì khẽ nắm gậy phép sau lưng. Tuy rằng không phải loại người sắc sảo như Sasaki, nhưng mà Touko cũng không phải ngây thơ. Cô đã ngay lập tức nhận ra sự bất thường trong thái độ của Sasaki.
"Sasaki, làm thế thì không hay lắm đâu. Cô ấy..."
"Cô ta trông thật khả nghi, một kẻ không thể tin tưởng được."
Lời nói của Kayo bị Sasaki gạt phắt đi. Rina nhìn đôi mắt cá chết của cô, sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng. Ngay sau đó lại tươi cười xấu hổ.
"Ôi chao, mùi của tôi tệ đến thế sao? Thật là xấu hổ quá đi..."
"Đây không phải trò đùa. Kayo, sử dụng gậy của cậu!"
"Sao mày dám nói tao khả nghi hả, con khốn!!!"
Đồng tử của Rina biến đổi, cô ta nhào đến với cây búa trên tay. Touko đã sớm ngờ đến một màn này, gậy phép chỉ thẳng vào mặt đất dưới chân Rina.
Oanh!
Một vụ nổ ở cự ly gần hất bay Rina, Sasaki sử dụng cái tay cầm trò chơi. Một lực vô hình đánh văng cây búa, chiếc gương gập của Kayo biến thành một cái ống tiêm. Cô cắm nó vào phần bắp đùi của Rina.
"Cái này sẽ hơi nhói một chút đấy."
Ma thuật trong ống tiêm đã phát huy tác dụng, Rina trợn mắt một cách dữ tợn rồi ngã ra mặt đường. Đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Touko đặt Rina cạnh một hàng rào rồi cả ba cùng trở về. Trên đường về, Kayo có hỏi Sasaki một câu.
"Tại sao cậu lại nghĩ rằng cô gái hồi nãy đáng ngờ?"
"Khi chúng ta nói rằng ở ngoài còn rất nhiều gậy phép khác, ánh mắt cô ta đã thay đổi. Với lại, cậu cũng không thể dễ dàng tin tưởng một ai đó vừa mới gặp được."
"May mà tớ đã sử dụng khả năng xóa kí ức trong vòng ba phút nên cô ta sẽ không thể nhớ được cuộc trò chuyện với chúng ta."
"Tớ cũng đã sao chép khả năng từ cây búa của cô ta."
"Làm tốt lắm."
Còn Rina, cô ta đúng thật là đã bị xóa kí ức. Tâm trí của cô ta lúc này chỉ vừa vặn đến đoạn ba người Kayo, Sasaki, Touko giới thiệu mình là Mahou Shoujo. Còn quyển sổ tàn sát hay trận đấu thì không có chút ấn tượng nào. Tuy vậy, Rina cũng tỏ ra ngờ vực khi tự hỏi làm sao mà mấy người kia có thể tìm được mình.
Nhà của Kayo lần nữa trở thành điểm tụ họp. Mấy Mahou Shoujo báo cáo kết quả, khả quan nhất có lẽ là đống năng lực mà Kayo đã sao được. Còn Dương Hằng, thông tin hắn đưa ra khiến cho tất cả mọi người phấn chấn, đặc biệt là Kayo.
"Đừng vội mừng, thầy vẫn phải xác nhận cái đã."
"Nhưng mà thầy định làm kiểu gì?"
"Gặp gỡ, hợp tác, hay đột nhập vào nhà của thám tử đó đều có thể."
Trao đổi thông tin đã xong, Dương Hằng trổ tài vào bếp nấu ăn. Hắn cũng không phải chỉ biết mỗi pha cà phê, đấy chỉ là việc hắn thích làm nhất thôi.
"Thầy Dương Hằng, thầy có ai ở nhà không?"
"Không, thầy chỉ có một mình thôi."
Trong phòng bếp lúc này chỉ có hắn và Kayo. Cuộc trò chuyện dần trở nên bế tắc, khi mà Kayo không biết nên nói gì tiếp theo thì Dương Hằng đã mở lời.
"Kayo, sau khi bắt được A thì em sẽ làm gì?"
"Dạ?"
"Không chỉ A, mà cả mấy kẻ bắt nạt ở trong lớp nữa. Khi mà em đã có sức mạnh trong tay?"
"Em..."
"Đó là một câu hỏi khó, phải không?"
Kể cả Dương Hằng cũng từng mê man trong một thời gian dài, chứ đừng nói đến một cô bé 14 tuổi như Kayo. Thật khó để kiềm chế khi mà bản thân đột nhiên có được sức mạnh, sức mạnh đủ để làm bất cứ thứ gì với những kẻ từng tổn thương mình.
Dương Hằng nghĩ rằng, giết chóc trả thù không đáng sợ, đáng sợ nhất là lẫn lộn đầu đuôi. Lý do giết chóc là để trả thù, chứ không phải lấy lý do trả thù để giết chóc.
"Bố mẹ của thầy đã mất trong một vụ đắm tàu, thầy đã tận mắt nhìn thấy họ chìm xuống mặt nước. Thật trùng hợp là mấy kẻ gây ra vụ đắm tàu cũng trạc tuổi các em, một đám hỗn láo gây ra thảm kịch khủng khiếp đó."
Kayo sững sờ, cô chưa từng nghĩ người thầy giáo này lại có quá khứ như vậy. Cô cắn răng, do dự một chút rồi hỏi.
"Thế những kẻ kia thì sao?'
"Chúng thoát tội, cha mẹ của chúng là những kẻ có thế lực. Việc bảo trợ cho chúng là quá dễ dàng."
"Đó quả thật là một quãng thời gian khó khăn."
"Thầy... trả thù những kẻ đó sao?"
"Ừm."
Kayo nghĩ đến, Dương Hằng chắc hẳn đã dùng sức mạnh của mình để giết những kẻ đó. Nhưng hắn chỉ lắc đầu.
"Không, thầy đã dành vài tháng để khiến thế lực của chúng sụp đổ, sau đó mới tố cáo chúng. Không phải chỉ mỗi chúng bị tống vào tù, những phụ huynh từng bảo trợ cho chúng cũng bị thầy tống vào tù nốt."
"Ể?"
Khóe miệng của Kayo giật giật, đây chính là thế giới của người lớn sao?
"Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trả thù không chỉ có một cách, đôi lúc cũng không phải phương pháp tốt. Phải nhìn trường hợp hoàn cảnh ra sao."
Kayo khẽ gật đầu. Cô vẫn chưa tìm được đáp án cho câu hỏi lúc đầu, nhưng ít nhất con đường phía trước đã không còn mù mịt. Cả người cũng cảm thấy có tinh thần hơn hẳn. Nhìn thấy cô bé như vậy, Dương Hằng cũng vô thức mỉm cười
"Được rồi, gọi hai người kia vào ăn đi."
Lần đầu tiên trong suốt hai năm, bàn ăn lại có đủ bốn người. Điều này khiến cho Kayo cảm thấy có chút lạ lẫm, cô đưa tay dụi mắt.
"Còn ngơ ra đấy làm gì hả Kayo?"
"À... xin lỗi mọi người."
Tuy rằng đồ ăn hắn nấu có chút khác biệt so với cả ba người Kayo, Sasaki, Touko thường ăn. Nhưng mà cả bọn vãn ăn rất ra sức, đặc biệt là Sasaki. Người nhỏ nhất lại nạp vào nhiều thức ăn nhất, quét sạch đến miếng cuối cùng.
...
Dogplay, nhóm nhạc đang là dẫn đầu trào lưu thần tượng thú cưng. Một dạng hoạt động khi những nguòie hâm mộ nâng niu và chăm sóc thẫn tượng như một con thú cưng.
Mục tiêu hôm nay của ba người có hơi khác một chút, đó chính là người nổi tiếng nhất của nhóm Dogplay, Anazawa Nijimin. Môt trong số những Mahou Shoujo có trong cuốn sổ sát nhân.
Sau khi tách nhóm cùng Dương Hằng một lần nữa, Sasaki đưa cho Kayo và Touko hai cái vé.
"Đi xem biểu diễn sao? Trước đây tớ chưa từng đi mấy nơi kiểu này, nhỡ bị cuốn vào thì làm sao đây?"
"Ngốc, nhiệm vụ của chúng ta không phải là tận hưởng. Chúng ta sẽ đến sau buổi diễn rồi bắt tay với Nijimin, cậu sẽ sao chép năng lực của cô ấy."
"Còn Touko thì sao?"
"Tôi cũng chưa từng xem thần tượng bao giờ. Muốn đi thử một lần cho biết."
Chỉ là, buổi diễn đó thật sự vượt quá tưởng tượng của cả Kayo lẫn Touko. Không khí cuồng nhiệt trộn lẫn với những tiếng la hét tên thần tượng khiến cho Kayo choáng váng, ồn ào đến độ cô khó mà nghe được nhóm Dogplay trên sân khấu đang hát cái gì.
"Nijimin!!! Nijimin!!!"
Kẻ trầm tính nhất trong tổ ba người, Sasaki. Lại đang hóa thân thành fan cuồng liên tục hò hét, vung vẩy lightstick trên tay một cách không ngừng nghỉ. Khiến cho hai người phía sau trợn tròn mắt.
"Ai vừa nãy bảo không tận hưởng vậy???"