Rất nhiều học sinh tụ tập quanh một bức tường. Trên bức tường là một vết lõm rất lớn, nứt lan ra cả xung quanh.
"Giải tán, giải tán! Chỗ này không an toàn đâu."
Một thầy giáo nhanh chóng đi ra xua tan đám đông. Nhìn vết hư hỏng trên tường mà nghĩ rằng sẽ cần chi trả bao nhiêu tiền sửa chữa. Dương Hằng đứng từ đằng xa thì nghĩ khác, hắn muốn biết ai làm ra việc này.
Thể chất của Dương Hằng bây giờ đã đạt đến 1.4, đánh sập bức tường gạch đổ bê tông không phải là không thể. Nhưng mà không phải hắn làm.
"Mà Kayo đâu rồi nhỉ? Gần vào lớp rồi."
Trong nhà vệ sinh nữ, Kayo đang liên tục thở hổn hển, khuôn mặt vẫn không hết sự bàng hoàng. Bởi vì vết lõm trên tường ở ngoài hành lang kia là do cô làm ra.
Kayo đã sử dụng một cái tay cầm trò chơi, khiến cho bờ tường bị tác động một lực cực mạnh. Khi cô bấm nút trên tay cầm, tóc cô dàu ra và trở nên bồng bềnh, đồng tử xuất hiện kí hiệu lạ. Kinh hoàng nhất chính là máu, máu chảy ra từ miệng của cô.
Kayo chỉ nhớ mang máng vào tối hôm qua sau khi cô vừa đưa mẹ đến viện. Đó là giây phút tuyệt vọng nhất cô từng trải qua, có một "trang web ma thuật" đã xuất hiện cùng một kẻ quái dị. Nó đã trao cho cô một chiếc gương gập, cho cô biết khả năng của nó.
Cô đã trở thành một Mahou Shoujo, với "gậy phép" là một chiếc gương gập có mười nút bấm.
Chiếc gương có khả năng sao chép ma thuật của các Mahou Shoujo khác khi cô chạm vào họ. Khi cô chạm vào một cô bạn cùng lớp, một người khá nhỏ bé, trầm tính và ít nói. Một chiếc nút trên giương gập đã xuất hiện một kí hiệu. Khi Kayo bấm vào nó, chiếc gương gập biến đổi thành tay cầm trò chơi, khiến bức tường lõm vào rồi trở lại thành gương gập như cũ.
"Ma thuật... thật sự là ma thuật sao?"
"Không những thế, ngay cả Sasaki cũng giống mình..."
Kayo đang rất rối bời, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Takuma, sau rồi là thầy giáo Dương Hằng. Cô muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng mà hai người đó sẽ tin sao?
Kayo dần trấn tĩnh lại, nếu như cô không phải người trong cuộc, chính cô cũng không tin được sự tồn tại của mấy thứ như ma thuật.
Kayo bước ra khỏi phòng vệ sinh rồi trở lại lớp học. Cô đụng mặt với Sasaki đang ngồi vẽ vời cái gì đó.
"Sasaki, này..."
"Cái gì?"
"À không, không có chuyện gì đâu."
Kayo ái ngại trở về chỗ ngồi. Sasaki là một nữ sinh có dáng người rất lùn, mái tóc dày màu xanh lá cây kéo dài tới đầu gối, bởi vì nó quá dày nên nhìn như một cái mũ lông vậy. Cảm giác tồn tại của cô trong lớp cũng ít đến mức đáng thương, người cũng không dễ gần cho lắm.
Sasaki nheo mắt nhìn Kayo, không hề phát hiện ra Dương Hằng âm thầm quan sát phản ứng của hai người.
Một buổi học yên bình nữa lại trôi qua, Kayo cũng không ngờ có ngày mình có thể yên lặng học tập mà không bị bắt nạt. Chỉ tiếc là, cô không tiếp tục may mắn như vậy sau buổi học.
Ba đứa con gái, trong đó dẫn đầu bởi con ả kia dồn Kayo vào lan can sân thượng. Ả bắt đầu giở giọng.
— QUẢNG CÁO —
"Mấy ngày nay mày sung sướng quá nhỉ. Nên là đền bù đi."
"Đền bù?"
"Chính là tiền, tiền đấy mày hiểu chưa? Đưa tao 100000."
"Tôi... không có nhiều tiền đến vậy."
"Có một cái túi mà tao đang rất muốn mua, nhưng tao lại không đủ tiền. 50000 cũng được, đưa mau lên."
"Tôi không có..."
"Đem ví của mày ra đây."
Kayo lấy cái ví ra đưa cho ả, bên trong đó chỉ còn độc một tờ 500. Ả ta bĩu môi dè bỉu, nhưng cũng định cuỗm luôn tờ tiền.
"Trả lại."
Giọng nói xuất phát từ dưới thang bộ dẫn lên sân thượng. Dương Hằng đi lên với vẻ mặt nghiêm túc, cả ba đứa con gái lập tức sửng sốt, con ả kia càng ghi hận hắn. Ả không hiểu sao mình lại không dám phản kháng lại trước mặt người thầy giáo này, nên dù có ghi hận như thế nào cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Dẫn hai đứa đàn em chạy đi.
"Chậc, may mắn gớm. Nhưng mà thầy không thể bảo vệ nó mãi đâu, thầy giáo."
Câu sau nó nói rất nhỏ, như lời thì thầm. Ả không muốn để Dương Hằng nghe thấy, nhưng tất cả đều chui vào trong tai hắn không sót chữ nào.
Hắn không để tâm, tiến đến gần Kayo.
"Em không sao chứ?"
"Em vẫn ổn..."
"Mà thầy, tại sao thầy lại giúp đỡ em nhiều thế?"
Kayo do dự một chút rồi đưa ra thắc mắc. Dương Hằng hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, vừa nói vừa mỉm cười.
"Giúp đỡ học sinh không phải một điều rất bình thường sao?"
"A..."
"Thầy cũng đã nghe về mẹ em hôm qua, gửi lời hỏi thăm của thầy đến bà ấy nhé. Đây là số của thầy, nếu có gì khó khăn thì cứ gọi."
Dương Hằng vỗ vai Kayo sau đó trở lại cầu thang. Sau khi hắn rời đi rồi, Takuma mới nhảy ra từ một góc khác, tỏ ra vô cùng hưng phấn.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Cậu có thấy không? Thầy ấy ngầu thật, chỉ dùng một câu dọa mấy kẻ khó ưa kia bỏ chạy mất hút!"
"Ừm, à mà... cảm ơn."
"Hể? Sao lại cảm ơn?"
"Là về món quà ngày hôm qua. Mà tại sao lại là bóng chày?"
"Tại vì cậu vẫn luôn buồn bã đấy. Tớ muốn chúng ta vui vẻ như cái hồi chơi bóng ngoài công viên ấy."
Takuma làm động tác ném bóng. Kayo nhớ ra lúc trước cô quả thật rất thích chơi bóng chày. Khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ừm."
...
Buổi tối.
Dương Hằng vừa ăn cơm xong, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã nhận được một cuộc gọi.
"Alo, ai đó?"
"Là em Kayo, thầy... có thể đến công viên Musashino không ạ? Đang... rất gấp..."
"Được rồi, thầy tới ngay."
Kayo vừa chạy vừa đóng điện thoại lại. Hai phút trước, cô nhận được tin nhắn đến từ Takuma, nhưng nội dung của nó lại là bức ảnh cậu bị đánh đến xứt xát hết mặt, còn chảy cả máu mũi.
Là con ả kia, ả đã bắt Kayo phải đem 100000 đến công viên Musashino trong vòng năm phút, không thì sẽ đe dọa đến cậu bạn thân thanh mai trúc mã của cô.
Đắn đo mãi, cô mới dám gọi điện cho Dương Hằng. Sau đó thì tức tốc chạy đến công viên. Tại đó, cô thấy được Takuma đang quỳ rạp trên mặt đất với chỉ có mỗi chiếc quần lót. Vây xung quanh là ả kia cùng đứa đàn em, còn có cả một gã nhìn không khác gì biến thái cao to đen hôi. Gã da đen thò tay vào túi quần gãi háng, không ngừng liếm mép.
"Ba phút. Mày khá nhanh đấy chứ, đứa con của sát nhân?"
"Takuma!!!"
"Anh chàng bên cạnh này tên là Gordon. Tao quen anh ta khá lâu rồi, anh ta khá hứng thú với con trai đấy."
"Bây giờ tôi bắt đầu luôn nhé."
"Chờ tí nữa Gordon. Vậy thì 100000 đâu, không thì anh ta sẽ làm gì đó với cậu bạn này đấy..."
— QUẢNG CÁO —
"Đồ hèn hạ! Takuma không liên quan gì tới chuyện này cả!"
"Thế mày định làm gì? Giết tao sa? Mày chỉ cần đụng một ngón tay vào tao là tao sẽ cho mày nổi tiếng luôn.
Ả ta lấy điện thoại làm dáng vẻ quay chụp, không chỉ quay chụp Kayo mà cả Takuma. Một khi có video như vậy xuất hiện, cuộc sống cậu ta sẽ bị phá hủy. Kayo không cho phép điều đó xảy ra.
Cô lấy ra cây gậy ma thuật của mình, chiếc gương gập. Cô bấm nút với mong muốn rằng nó sẽ biến đổi như lần trước, cho cô sức mạnh để cứu Takuma, nhưng chả có gì xảy ra cả.
"Không... sao lại thế? Sao nó không biến đổi?"
"Mày đang chơi đồ chơi à con chó?"
Bốp!
Hai đứa đàn em đánh mạnh vào mặt của Kayo khiến cô ngã ra phía sau, chiếc gương gập cũng rơi xuống.
"Dừng."
Tiếng nói của một người khác xen vào khiến tất cả dừng lại. Khuôn mặt của ả kia bắt đầu vặn vẹo, gằn từng chữ.
"Mày gọi cả thầy giáo đến à con chó ngu? Đây đâu phải là trường học."
Tuy rằng ả ta sợ người thầy giáo này, nhưng mà Gordon đang ở đây. Gã da đen này là một kẻ biến thái, nhưng cũng là một vận động viên thể hình. Sợ gì không đánh được một tên giáo viên quèn.
Dương Hằng là giáo viên, nhưng không quèn. Ả ta đột nhiên trở nên sợ hãi, bởi vì hắn di chuyển nhanh đến khó tin đến ngay trước mặt ả. Xé tan chiếc điện thoại trong tay ả.
Đúng vậy, không phải bẻ đôi hay đập vỡ. Mà là xé tan, như xé một tờ giấy vậy.
"Ngủ một chút đi."
Ả đột nhiên cảm thấy sau gáy như bị thứ gì đó đập vào, trực tiếp mất đi ý thức. Hai đứa đàn em vừa mới kịp biểu lộ sự sợ hãi cũng cảm giác đau điếng sau gáy, gục luôn tại chỗ.
Còn gã Gordon, nhìn thì cũng to con đấy. Nhưng mà trong mắt Dương Hằng, điểm khác biệt duy nhất giữa cơ bắp của gã và bùn nhão là nó không chảy ra.
Rắc!
Dương Hằng vặn gãy xương khuỷu tay của gã biến thái, sau đó là một pha lên gối vào thẳng bụng khiến phần đó lõm vào. Gã nôn thốc nôn tháo, mồm sủi bọt mép rồi quỳ hai chân xuống đất. Hai mắt trợn ngược