Tatsumi bị ném vào cùng phòng giam với Lubbock, teigu của cậu tất nhiên đã bị tước đoạt.
Nhìn thân thể trầy trật của Tatsumi. Lubbock, người mà đã bị lũ cai ngục hành cho bán sống bán chết cũng cảm thấy đồng cảm, nhưng ngoài mặt vẫn cười đểu.
"Hể? Sao tự nhiên lại chui vào đây thế này?"
"Im đi, lần này gặp đúng phản bội nên mới thế này thôi. Còn hơn ai đó bị lật thuyền kìa."
"Chết tiệt! Tại lúc đó tớ hơi chủ quan thôi! Không thì tên có cánh đó sao chơi lại được!"
Cả hai nói chuyện phiếm một cách vui vẻ, giống như đây không phải là nhà tù mà là căn cứ của Night Raid vậy. Cả hai không đề cập đến khổ đau, bởi vì tất cả vẫn còn sống, đó đã là điều hạnh phúc rồi.
"Thế... thế chị Najenda có nhớ tớ không, chắc chị ấy đã phải trăn trở lắm khi mất đi Lubbock tài giỏi này nhỉ?"
Tatsumi nghĩ về phản ứng của cả nhóm lúc đó, mỉn cười. Không chút nhân từ mà đâm chọc.
"Boss vẫn vui vẻ lắm, cậu không phải lo. Cô ấy vẫn rất vui vẻ với sự an ủi của Susanoo."
"Ý tớ không phải như vậy!! Chết tiệt Susanoo!"
Đột nhiên, tiếng bước chân xuất hiẹn khiến cả hai không nói chuyện nữa. Tatsumi quay ra chỗ song sắt, phát hiện ra có một người phụ nữ đang đứng đó.
"Esdeath..."
"Cũng được một thời gian rồi nhỉ, Tatsumi?"
Lubbock đã lẩn ra góc phòng ngồi bó gối, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Trước kia cậu có thể thoải lái trêu chọc Tatsumi về Esdeath. Nhưng chính chủ giờ đã ở đây rồi, nếu mà dám trêu thế tiếp thì Lubbock cảm giác chính mình có thể viết di chúc luôn.
Esdeath và Tatsumi đứng đối mặt với nhau qua song sắt.
"Vậy ra anh chính là thành viên của Night Raid."
"Em đã chuẩn bị rất nhiều, rất nhiều điều để nói với anh khi chúng ta gặp mặt một lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy anh thì đầu óc em trống trơn."
Cô đưa tay qua song sắt, vuốt ve khuôn mặt của Tatsumi. Cậu không lảng tránh hay có bất cứ hành động chống cự nào cả.
"Hãy gia nhập với em. Nghe Budou nói, sức mạnh của anh hiện tại đã coi như không phân cao thấp với ông ta, mà anh vẫn còn tiềm năng phát triển rất lớn, Tatsumi. Chỉ cần thế thôi là đủ, tất cả mọi tội trạng của anh sẽ được xóa đi. Chúng ta có thể ở cùng nhau mãi mãi."
"Xin lỗi, Esdeath. Tôi không thể phản bội những người đồng đội của tôi."
Tatsumi nhẹ nhàng gỡ tay Esdeath ra rồi quay vào bên trong. Lubbock co ro trong góc không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, quả không hổ là đồng đội của ta!
Xoẹt xoẹt!
Song sắt bị chém đứt, Esdeath cầm kiếm băng đi vào giơ lên cổ của cậu. Giọng nói đã thêm phần tức giận.
"Tatsumi, nếu từ chối thì anh sẽ phải chết đấy!"
"Từ ngày đầu tiên gia nhập Night Raid, tôi đã luôn chuẩn bị nếu một ngày tôi chết đi. Chị không thể lay chuyển được nó đâu, Esdeath."
Esdeath cắn răng, bất chợt lấn tới ôm chầm lấy Tatsumi.
"Em không yêu cầu anh phải phản bội đồng đội của mình. Chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi, Tatsumi."
"Tại sao... chị lại có tình cảm mãnh liệt như thế với tôi?"
"Bởi vì anh đã trộm lấy trái tim của em mất rồi, ngay lúc mà anh nở nụ cười đó."
Tatsumi ngây ngốc, cảm thấy thật ấm áp, nhưng cậu vẫn khước từ Esdeath.
"Đừng cố chấp nữa Esdeath, tôi... không thể ở bên cạnh chị."
Sau đó, cậu im thin thít không nói gì nữa, Esdeath trầm mặc. Cô bỏ Tatsumi ra, kéo cái mũ rồi quay lưng đi.
"Ra vậy. Em đoán mình không còn lựa chọn nào khác."
"Đích thân em sẽ hành quyết anh. Còn phần còn lại sẽ được đánh cược bằng ý chí của anh."
Esdeath rời khỏi phòng giam, không tra tấn hay động chạm chút gì đến cả Tatsumi và Lubbock dù lúc trước đã tuyên bố nhận nhiệm vụ tra tấn.
Lubbock thở ra một cách nhẹ nhõm khi bóng hình của cô khuất mất. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra là từ đầu đến cuối Esdeath chưa từng để tâm sự tồn tại của mình, trong mắt của cô chỉ có mình Tatsumi thôi.
Tuy rằng trải qua kiếp nạn này, nhưng sao cậu lại muốn khóc thế này.
Chết tiệt, tên khốn sát gái Tatsumi!
...
"Đợi đã, không phải đội trưởng yêu Tatsumi sao?"
"Cậu có thể coi đó là tình yêu."
Trong phòng họp của Jeagers, Wave và Run nói chuyện với nhau. Bởi vì Jeagers "mới" đã bị diệt chỉ sau ngày đầu tiên ra quân nên bọn họ đã được khôi phục hành động.
"Chúng ta đã nhận được lệnh rồi. Trong quá trình hành quyết ngày kia, cung điện sẽ thiếu nhân lực. Chúng ta được giao nhiệm vụ canh giữ trung tâm hoàng cung."
"Giết người mình yêu... rốt cuộc là như thế nào? Tôi thật không hiểu nổi."
"Tôi thì ngược lại."
Kurome với khuôn mặt tiều tụy, nằm trên giường bệnh đột nhiên cất tiếng nói.
"Dù gì cũng sẽ có ai đó hành quyết, chẳng thà rằng là chính mình ra tay. Giống như tôi luôn muốn giết chị mình vậy."
"Kurome..."
"Tôi yêu chị ấy."
Cô ngồi dậy, sờ mái tóc trên đầu mình. Phát hiện ra đã có rất nhiều tóc rụng, một dấu hiệu cực kì không tốt.
"Tôi không còn đủ thời gian nữa."
Wave trầm mặc, nắm chặt nắm đấm.
...
"Anh Dương Hằng, đối đầu với cả đội trưởng lẫn tổng tư lệnh cùng một lúc..."
"Đúng vậy, nó thật sự quá nguy hiểm!"
"Seryu, Bols, hai người không cần lo lắng đến mức ấy, tôi cũng đâu có đi một mình."
Hắn lấy ra đai lưng, cười nhẹ.
"Với lại, đây là nhiệm vụ giải cứu, không phải đánh nhau."
Tại căn cứ của Night Raid, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị đến mức tối đa. Chờ đợi ngày mai đến.
Bulat nhìn thân cây to lớn đã bị mình đánh cho siêu vẹo, khẽ thở ra một hơi. Anh cũng không ngờ được có ngày mình lại tiến bộ được thêm.
Mine cẩn thận lau chùi các bộ phận của súng. Cô làm rất chú tâm, nhưng trong tâm trí vẫn thỉnh thoảng lướt qua hình ảnh của tên ngốc nào đó. Cô cũng không ngờ một ngày mình lại trở thành người sẽ liều mạng vì người khác, hoặc là nó vốn đã như thế rồin chỉ là cô không muốn thừa nhận.
Thác nước trước mặt Sheele bị cắt xẻ làm mấy phần, lưỡi kéo sáng loáng phản chiếu vẻ mặt lạnh lùng của cô. Cô đã sẵn sàng.
Najenda cầm trong tay một ống dung dịch sinh mệnh, Dương Hằng đã đưa cho cô thứ này. Với nó, Susanoo có thể miễn phí sử dụng một lần bí kỹ mà không gây ảnh hưởng tới chủ nhân.
Akame ngồi quỳ với thanh Murasame đặt trước mặt. Cô sẽ giữ đúng lời hứa với Tatsumi.
Sheele ngắm bầu trời bên ngoài, trong đầu vẫn suy nghĩ về hình ảnh hôm đó, khi mà Tatsumi mỉm cười với cô.
Leone thở hồng hộc sau bài huấn luyện khắc nghiệt, tủi nhục khi đó cô sẽ trả lại. Và mang Tatsumi trở về!
"Chúng ta sẽ không chết! Dù ở trong bóng tối, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau!"
Lubbock đáng thương, cảm thấy trái tim đang bị nhiều nhát dao đâm liên tục. Rõ ràng cậu mới là đối tượng giải cứu mà.
...
Một sân đấu trường lớn hiện ra, và cả tiếng reo hò không dứt đến từ khán đài. Vị hoàng đế nhỏ tuổi đi lên đàu cao nhất, giơ tay ra hiệu trật tự.
"Hỡi những công dân của đế quốc! Đã có những kẻ gieo sự sợ hãi vào trái tim của các bạn, bằng cách phát tán các tin đồn vô lý như lật đổ thủ đô. Tuy nhiên, không cần phải tin những lời vô căn cứ đó."
"Hôm nay, chúng ta sẽ hành quyết hai thành viên của Night Raid, bộ phận cộm cán của lũ phản loạn, chúng sẽ phải chịu hình phạt đó là phán quyết tử hình vì những tội lỗi mà chúng đã gây ra!"
Tiếng reo hò lần nữa phất lên, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước. Từ giữa sân đấu trường, hai cây cột hình chữ thập trồi lên. Tatsumi và Lubbock bị trói trên đó, cả hai đều được mặc đúng quần áo lúc trước.
"Thật là... còn cho chúng ta đúng trang phục lúc làm nhiệm vụ nữa chứ..."
Hoàng đế ngừng lại một nhịp lấy hơi, sau đó nói tiếp.
"Không một ai có quyền can thiệp vào cuộc sống yên bình của nhân dân đế quốc!"
"Đế chế này... không thể bị phá hủy!"
Hoàng đế giơ cao quyền trượng biểu hiện uy quyền. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt ầm ầm như sóng vỗ. Đột nhiên, một tiếng rít lớn vang ra khắp khu đấy trường. Ở phần tường bao cao nhất, không biết từ lúc nào xuất hiện một người mặc áo giáp màu trắng. Ngồi trên một con xe hai bánh kì lạ, hắn thả tay ga ra, tiếng rít kia biến mất. Nhưng âm thanh ẩn dưới lớp bọc giáp lại tỏa ra.
"Cuộc sống yên bình của nhân dân? Nhóc thật sự cần học lại cách để trở thành một vị vua đấy."