Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 150




Trở lại thời gian trước, sau vụ nổ do Bols tạo ra khoảng một tiếng đồng hồ. Các thành viên của Night Raid đang tập trung trong một căn nhà gỗ nhỏ được Susanoo lâm thời xây dựng nên. Không chỉ thế, anh ta còn làm một đống đồ gia dụng bằng gỗ và lông thú nữa.

Mọi người hầu hết chỉ là thể lực cạn kiệt, bị thương nặng nhất là Bulat với một vết chém sâu ở sau lưng, đã được chữa trị và đang ngồi nghỉ ngơi trên giường. Mine đang được băng bó cánh tay và Leone đang khôi phục những vết trầy xước trên cơ thể.

"Leone, chị ổn chứ?"

"Ổn quá là đằng khác, chị giỏi nhất chính là hồi phục đấy! Đó chính là bí kỹ của Lionel, Regenerator!"

Leone đập đập bắp tay của mình, khuôn mặt kiêu hãnh, nhưng mà ngay sau đó ỉu xìu vì câu nói của Najenda.

"Đúng là rất ấn tượng. Nhưng vẫn không bằng khả năng tái sinh trong chốc lát của Susanoo."

"Vâng vâng, bọn em biết Susanoo của boss đỉnh như thế nào rồi ạ!"

"Hừ, cái bí kỹ đó rất phù hợp với chị đấy."

"Sao vậy, Mine? Ghen tỵ với với bí kỹ của chị hả? He he he."

Mine một tay cầm súng, tay còn lại được đang được Susanoo bôi thuốc, kiêu hãnh nhếch mép.

"Pumpkin không cần những thứ như vậy. Càng trong tình huống nguy cấp thì bắn càng mạnh. Nó đã giúp em thoát khỏi những tình huống nguy hiểm..."

"Ngồi im đấy, tôi sẽ bôi thuốc ở đây, nó có thể hơi đau một tí."

Ngón tay bôi thảo dược của Susanoo phết lên cánh tay của Mine, cô hét toáng lên vì xót. Nó hoàn toàn không giống "một tí" chút nào! Tatsumi mắt sáng lên, cậu phát ra đây là cơ hội hoàn hảo để đâm chọc Mine.

"Thật xẩu hổ khi vừa tỏ ra ngầu như vậy. Tớ hiểu cảm giác ấy mà."

"Hể? Đừng nói cậu thương hại tôi nha, đồ quên kéo khóa quần! Chúng ta không có ngang hàng với nhau!"

Chelsea đứng dựa lưng vào tường, vô thức nở nụ cười. Không biết từ lúc nào cô đã yêu quý cái tập thể này. Nơi ấm áp giống như một gia đình, không giống như sự lạnh lẽo và cứng nhắc của một tổ chức sát thủ.

"Thật là... mình lại mềm lòng rồi..."

...

Sau khi tất cả mọi người đều đã ổn định, Night Raid di chuyển về căn cứ. Nhưng mà khi vừa ăn tối xong không lâu, một con chim ưng bay đến, Najenda nhận ra đó là chim ưng gửi thư của quân cách mạng.

"Boss, đó là cái gì vậy?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ là thư báo nhiệm vụ hoàn thành cũng nên."

Tất cả mọi người đều xúm lại, Najenda mở thư ra. Đột nhiên, đồng tử của cô co rút lại.

"Lubbock bị bắt đi?!"

Các thành viên Night Raid trở nên nghiêm túc, chăm chú theo dõi. Trong thư ghi lại một số binh lính đứng tại gần vị trí mà Lubbock giăng bẫy đã nghe thấy động tĩnh chiến đấu, và sau đó là hình ảnh Lubbock bị một người có cánh xách đi.

"Run.."

Tatsumi nhớ ra người này. Trong Jeagers, người này giống như thư ký của Esdeath vậy, xử lý hầu hết mọi việc lớn nhỏ, teigu của anh ta chính xác là dạng cánh. Điều này cũng phù hợp, bởi vì nhóm Jeagers đi truy bắt Dương Hằng ở Con Đường Hòa Bình có Run, Esdeath, Seryu.

"Vậy Lubbock chắc hẳn đã thua trận rồi bị bắt sống."

"Chờ một chút, thư còn chưa hết."

Nội dung ở mặt sau của thư còn khiến người ta chấn động hơn, Esdeath vậy mà lại ra tay. Mà không phải chỉ ra tay một cách thông thường, khu vực gần một cây số vuông bên ngoài thành phố đã bị tàn phá mãnh liệt bởi băng tuyết và rất nhiều dấu hiệu phá hoại khác. Trừ khi Esdeath cố tình phô trương ra, nếu không thì cô ta chắc hẳn đã ác chiến với ai đó.

"Là anh Dương Hằng. Vào lúc đó, chỉ có mình anh ấy là đủ sức để Esdeath ra tay kinh khủng như vậy."

Mọi người trầm mặc, bọn họ không biết Dương Hằng có thể đào tẩu khỏi tay Esdeath giống như lần trước không. Mà không chỉ Dương Hằng, Sheele cũng rất đáng quan ngại. Tình trạng hiện tại, Night Raid đang có khả năng bị bắt hoặc là giết mất hai thành viên, còn mất đi một đồng minh quan trọng.

Sự sung sướng khi loại bỏ được đối thủ chiều hôm nay tan biến, tất cả đều trở về phòng với tâm sự nặng nề. Dù cho Najenda đã cố trấn an rằng mặt sau của thư không ghi rõ bất kì nội dung về việc ai bị bắt hoặc giết. Nhưng người ra tay chính là Esdeath, kẻ nguy hiểm nhất, chỉ đơn bạc hai người Dương Hằng và Sheele thì có thể chống cự lại sao?

Tất cả đều đã biết hậu quả khi dấn thân vào con đường này, đó chính là tử vong luôn chực chờ. Nhưng mà đã có quá nhiều lần thoát khỏi cửa tử để thành viên của Night Raid đều nguyên vẹn trở về. Nó khiến cho cả Najenda, một con người rất lý trí cũng có một tia may mắn và hi vọng trong lòng. Nhỡ đâu...

Tatsumi đi vào phòng, dựa lưng vào sau cánh cửa. Cái cảm giác mất đi người thân thiết bên cạnh một cách đột ngột nó khủng khiếp lắm, sự đau đớn ban đầu vẫn chưa đến mức đó, nhưng khi nó dần gặm nhấm chúng ta hàng ngày sau đó mới thật sự là thấm.

Tất cả đều không ngủ được, Chelsea đến sát cửa phòng của Tatsumi. Cô muốn gõ cửa, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Cho đến khi ánh bình minh ló dạng, một tiếng động lạ vang lên gần căn cứ, giống như tiếng gầm rú của một con hung thú vậy. Cả bọn mới sực nhớ ra giờ phút này đã không còn Lubbock giăng kết giới cảnh giác nữa. Tập trung xuống bên dưới.

Dù đã thức trắng một đêm, nhưng tất cả đều là những sát thủ kinh nghiệm và thiện chiến. Nên một giấc ngủ chỉ khiến bọn họ mỏi mệt một chút thôi.

"Là Seryu! Đợi chút, có cả Sheele và Dương Hằng!"

"Hai người họ bắt được Seryu, hay là Seryu bắt cả hai ra uy hiếp?"

"Em không biết nữa, boss. Nó trông... khá là lạ..."

Để Night Raid kinh ngạc là, Dương Hằng là người đang được nâng đỡ bởi Sheele và Seryu, hắn thì khoác vai hai cô gái. Hơn nữa nhìn bộ dáng ân cần của cả hai, trong đầu mọi người không khỏi liên tưởng đến...

... tay chơi? Lừa tình? Bắt cá hai tay?

"Không không không không!"

Người đầu tiên gạt bỏ suy nghĩ này là Tatsumi. Cậu vội vàng quay sang phân trần với mọi người.

"Chắc chắn có điều gì đó hiểu lầm ở đây! Mọi người bình tĩnh lại! Nhân phẩm của anh Dương Hằng rất tốt mà!"

"Đúng vậy! Chắc chắn lag có nguyên do của nó thôi!"

"Có lẽ chúng ta đã nhìn nhầm!"

"Nhưng mà... nhìn thế nào thì nó cũng quá giống."

"..."

Tất cả đều quay đầu về chỗ Leone, cô đổ mồ hôi, vội vàng phất tay.

"Không giống không giống! Mà lại mau ra giúp họ kìa!"

Thực ra, trong lòng cô đang có một suy nghĩ khác. Chả lẽ Sheele đã có "đối thủ" rồi?

Không ổn, không ổn chút nào!

Tatsumi chạy xuống đầu tiên, phát hiện ra tình trạng của Dương Hằng không đúng lắm. Không phải vẻ mặt bất cần đời của một tay chơi, mà là co rút lại vì lạnh, môi tím tái vì rét.

"May đưa anh ấy vào bể nước nóng!"

"Chị Sheele, nhưng còn bên cạnh..."

"Cô ấy không phải kẻ thù. Mau đưa anh ấy vào đi."

Thế là, Tatsumi vác Dương Hằng đến gần suối nước nóng, hắn bung hết đồ ra rồi nhảy xuống đó, mãi sau khi thanh quản và phổi hết rát vì lạnh, hắn mới mở miệng.

"Cảm ơn cậu, Tatsumi. Cứu anh một mạng đấy."

Tatsumi trở nên vui mừng, nở nụ cười toe toét, vỗ ngực tự hào.

"Chuyện nhỏ thôi mà!"

Còn hai người Sheele và Seryu. Sheele dù khá mỏi mệt nhưng vẫn tỉnh táo để tường thuật cho mọi người về toàn bộ hành động đêm qua, Seryu bởi vì lập trường hiện tại khá xấu hổ nên đã được phân một phòng riêng rồi nghỉ ngơi trong đấy.

Mọi người lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy kinh động. Đặc biệt là trận chiến giữa Dương Hằng và Esdeath. Lần trước bọn họ cũng nghe qua, nhưng đó là chỉ phiên bản giản lược sơ sơ của thám tử cung cấp. Nó khá đại khái và mơ hồ. Còn Sheele, cô là một sát thủ khá mạnh, tường thuật lại chi tiết trận đánh đó.

Dương Hằng bộc lộ ra sức mạnh cực kì khủng bố, nhưng vẫn bị Esdeath đánh cho quăng mũ cởi giáp. Mà theo hắn tự thuật, Esdeath vẫn còn chưa sử dụng lá bài tẩy. Cả ba sau đó đã cưỡi con xe hai bánh kì lạ kia mà bỏ trốn thành công, đi một đêm không ngủ về căn cứ của Night Raid.