Bởi vì phòng trường hợp bị phát hiện, Dương Hằng không có sử dụng đèn pin, tay của hắn sờ lấy bờ tường bên cạnh mò mẫm trong bóng tối.
Chối cùng, cầu thang dẫn xuống một hành lang cũ kĩ được lót bằng đá và gỗ. Những kiến trúc này hắn không lạ gì, bởi vì sự tồn tại của doom không chiến nên tất cả những người dân đều được khuyến khích xây hầm trú ẩn. Chỉ là dù có là xây hầm trú ẩn cũng không cần thiết phải đào sâu xuống 20 mét dưới lòng đất.
Dương Hằng vẫn đứng ở chỗ cầu thang, mượn bóng tối che đi thân hình của mình. Hắn không ló đầu xem xét mà nhích phần mắt camera điện thoại ra rồi chụp ảnh.
Hành lang bên trái không có người, chỉ có một chỗ rẽ. Hành lang bên phải cũng không có người, đi một đoạn là có một cánh cửa lớn bằng gỗ.
Hai con đường bày ra trước mặt hắn, hơn nữa hệ số nguy hiểm đều rất cao, bởi vì hành lang ngoại trừ bóng đèn màu vàng treo trên trần thì cả hành lang đều trống trơn, không có chỗ để hắn núp.
Dương Hằng quyết định đi bên trái.
Dù biết không có tác dụng gì, hắn vẫn khom người bâm vào tường, bước chân lặng lẽ đến chỗ rẽ. Hé mắt ra nhìn, hắn thấy được sau chỗ rẽ là một góc của song sắt cùng nghe được âm thanh lục đục.
Ngó đầu ra, trước mắt hắn là một nơi giống phòng giam nhà tù, bên trong đứa bé cũng có, người trưởng thành cũng có, tất cả đều bị trói bằng dây thừng ở chân và tay, miệng bị băng dính bịt lại. Và lúc này cửa nhà tù đang mở ra, một tên mặc áo màu đen đang một tay giữ chặt bé gái, tay còn lại mân mê người cô bé, từ trong miệng phát ra những lời dâm ô khiến người ta kinh tởm.
Hắn nhận ra gã này, là một trong hai người hắn đã bám theo đến đây.
Nhìn đứa trẻ đang tuyệt vọng giãy dụa, Dương Hằng trong đầu bị phẫn nộ lấp đầy. Trong sự kinh ngạc cửa toàn bộ những người trong phòng giam lao ra dùng báng súng đập mạnh vào đầu tên ấu dâm. Mạnh đế mức dường như có tiếng nứt sọ phát ra, nhưng gã kia còn chưa kịp kêu thảm thì đã dính ngay một viên đan tê liệt, ngã đập mặt xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Hằng thật sự muốn giết quách kẻ đáng kinh tởm kia. Nhưng lý trí đã kịp thời ngăn lại sự phẫn nộ, hiện giờ cứu người là quan trọng nhất.
Hắn nhanh chóng mở trói cho tất cả những người ở đây, tất cả đều muốn khóc lên, nhưng nghĩ lại chỗ này là chỗ nào thì tất cả đều nghẹn lại, chỉ phát ra những tiếng nức nở nhỏ bé.
"Ai... ai có thấy một thằng bé cao khoảng ngần này, nhìn trông khá lanh lợi không. Nó tên Lusca, Lusca."
Dương Hằng hoảng loạn hỏi xung quanh, bởi vì hắn không thấy Lusca trong số những người ở đây. Cô bé lúc trước nghe đến tên Lusca thì òa khóc.
"Cậu ấy... hức... vì bảo vệ bọn em... mà bị đánh... bị đánh rất đau."
"Lusca... Lusca bị một người áo đen bắt đi rồi."
Lồng ngực của hắn nghẹn lại, Dương Hằng nhìn về phương hướng cánh cửa gỗ cuối hành lang. Một cảm giác không lành từ trong lòng hắn trào ra.
"Tất cả mọi người chạy lên cầu thang rời khỏi đây."
Vội vàng nhắc nhở những người trong phòng giam, Dương Hằng lao như bay đến cánh cửa gỗ. Không để ý đến những người đang chạy trốn phía sau một cước đạp thẳng đem cửa gỗ bung ra.
Bên trong là một khu vực trống rỗng, mười mấy người quỳ lạy trước một cái lồng giam. Bên trong là một vỏ ấu trùng doom. Trên vỏ còn dính nhớt chưa khô chứng tỏ con doom vừa sinh ra không lâu.
Nhưng tấy cả đều tự động bị mắt hắn bỏ qua, toàn bộ tầm mắt xoáy sâu vào hình ảnh Lusca trong lồng đang bị ấu trùng doom chà đạp. Thằng bé cố gắng chống trả, để lại trên ấu trùng doom vài vết thương nông. Nhưng dù lài ấu trùng doom thì cũng không phải một đứa bé có thể chống lại, gần như cả cơ thể Lusca nhuốm máu, mấy ngón tay bị miệng của ấu trùng doom ăn mất.
Sợi dây lý trí trong đầu hắn đứt phanh, cùng với đó là tiếng rống cuồng nộ.
"Chúng mày đang làm gì!!!!"
Hắn không để ý những tiếng gầm thét từ những kẻ đang quỳ lạy, lao thẳng đến thân hình nhỏ bé đầy máu kia. Tên trông cửa lồng sắt bị Dương Hằng bắn tê liệt sau đó cướp lấy chìa khóa mở lồng. Khi hắn lao vào bên trong, Lusca đã không rõ sống chết. Ấu trùng doom rít gào lao về phía hắn, nhưng lần này hắn không dùng súng tê liệt, trực tiếp dùng chân nhiều lần dẫm nát ấu trùng doom. Cho nó cách chết tàn bạo nhất.
Hắn không để ý tất cả đến bên Lusca, hấp tấp dựng thằng bé dậy liên tục gọi tên nó. Nhưng Lusca vẫn không có động tĩnh. Hắn nhét viên con nhộng chữa thương vào miệng thằng bé.
"Hắn dám phá hỏng bữa ăn của chúa doom!!!"
"Giết hắn!!!"
"Giết hắn!!!"
"Giết hắn!!!"
"Giết hắn!!!"
Nhưng tên cuồng tín đồ của giáo phái doom gào thét muốn giết chết kẻ quấy rối Dương Hằng. Nhưng ngay sau đó một tiếng xé gió xuất hiện, là Selina, ngay sau khi Dương Hằng gửi tin nhắn cô đã xuất phát.
Selina không mặc bọc giáp vẫn là một siêu nhân loại. Mấy chục cuồng tín đồ không chống nổi mười giây đã bị đánh gục tại chỗ. Phát ra từng tiếng rên rỉ đau đớn.
"Dương Hằng, cậu có bị thương..."
Giọng nói cô ngừng lại, trước mặt cô là bóng lưng run rẩy của Dương Hằng cùng toàn thân đầy máu Lusca.
"Đừng... đừng... làm ơn... đừng rời đi. Đừng rời đi mà!
"Ai đó... ai đó... hãy cứu thằng bé! Cứu thằng bé!"
Hắn đã gào đến lạc cả giọng, nước mắt không ngừng tuôn trào. Nhưng dù có gào lớn cỡ nào. Sinh linh bé nhỏ trên tay hắn cũng không đáp lại.
"Dừng lại đi! Cậu bé... đã mất rồi."
Selina dùng sức ôm sau lưng Dương Hằng, hắn không gào thét nữa, gục đầu xuống run lẩy bẩy. Ban đầu hắn quyết định chăm sóc cho Lusca chỉ vì cảm thấy không nên để đứa bé kia ở một mình như thế. Nhưng sau hai năm ở chung, dù cho sinh hoạt thật bình yên nhưng cả hai đã sớm coi nhau như anh em ruột. Và bây giờ, hắn phải chấp nhận rằng em của mình đã vĩnh viễn ra đi.
Cảnh sát không lâu sau đó cũng tiến vào, đem tất cả cuồng tín đồ bắt giam. Những người bị hại cũng được trả về cho gia đình. Cảnh sát điều tra thông qua chỗ vụn xương còn sót lại, phát hiện ra đã có ít nhất vài người bị doom ăn thịt. Và con doom đó đã thất lạc không biết đi đâu. Cảnh sát sau đó đã thông báo đến quân đội, một cuộc truy quét lớn được tổ chức. Nhóm cuồng tín đồ của giáo phái doom cũng chó cùng dứt giậu, điên cuồng phản công. Người dân toàn bộ phải ở yên trong nhà khóa cửa. Chỉ có cảnh sát và quân đội mới được phép hành động bên ngoài
Tuy vậy, cũng chẳng có liên quan đến Dương Hằng. Hắn đứng lặng nhìn chiếc xe mang thi thể Lusca đi, chôn chân tại chỗ. Selina cũng đứng bên cạnh hắn, cầm tay Dương Hằng. Nhìn một ngọn lửa nhỏ trong gió tuyết, sưởi ấm cho hắn.
...
"Thật kì lạ, cậu bé này khi chét lại cười yên bình như vậy."
Pháp y kiểm tra thi thể của Lusca không nhịn được cảm thán. Người trợ lý vừa đi vào cảm thấy khó hiểu hỏi.
"Nó có gì đặc biệt chăng?"
"Thằng bé trước khi chết đã bị đánh đến chèn ép phổi, trên da nhiều vết bầm tím, gãy ba cái răng, toàn bộ phần thịt ngực đã nát, mất sáu ngón tay, gãy xương, chảy máu trong,... chịu thương thế kinh khủng như vậy còn có thể cười an bình, cậu nói xem có kì lạ hay không?"
Thực ra, Lusca lẽ ra đã bị doom ăn tươi nuốt sống ngay từ những giây phút đầu tiên, nhưng cậu bé vẫn ngoan cường chống trả như cái cách cậu đã dùng bút trên người để lại giấy nhắn trong sân cô nhi viện khi bị bắt cóc, hay là bảo vệ cho cô bé kia trước gã ấu dâm kinh tởm. Lusca luôn tin tưởng vững chắc rằng Dương Hằng sẽ đến cứu cậu giống như hai năm về trước.
Khoảnh khắc Dương Hằng đạp tung cửa gỗ chạy về phía Lusca, cậu hạnh phúc vì người anh hùng cuối cùng sẽ xuất hiện và giải cứu mình. Để rồi nở một nụ cười mãn nguyện chết đi, chết trong vòng tay Dương Hằng.