Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 144




Sau khi thành công loại bỏ đối thủ, Bulat hội họp với Tatsumi sau đó cả hai chạy đến chỗ mà Kurome đang ở. Họ đã tận mắt thấy được cảnh Mine bị con ếch nuốt vào bụng.

"Mine!!"

Tatsumi mặc kệ thân thể đang kiệt sức, triệu hồi Incursio một lần nữa lao vào định giải cứu Mine thì bị Natala cản lại. Thương cùng đao đụng vào nhau, sức lực mạnh mẽ khiến cho cậu kinh hãi. Dù đã kiệt sức, nhưng cường hóa từ Incursio vẫn khiến Tatsumi mạnh hơn người thường nhiều, vậy mà người thanh niên cầm đao cán dài này lại có thể đánh ngang tay thậm chí hơi áp đảo cậu.

"Incursio... nếu ngươi ở đây. Vậy chẳng lẽ Wave đã..."

"Cậu ta sẽ nằm im ở chỗ đó một lúc. Còn cô, Kurome. Đừng nghĩ cô là em gái của Akame mà tôi sẽ nương tay với cô!"

"Mạnh miệng nhỉ? Vậy thì hãy đánh bại Natala trước kia. So với tên sát thủ và con khỉ đột kia thì Natala phải mạnh gấp mười lần đấy. Ngươi cũng đang trong trạng thái kiệt sức đúng không?"

Như để chứng thực cho điều đó, Tatsumi bị đánh lui, Bulat lập tức xách thương lên hỗ trợ mới chiếm lại một chút ưu thế được. Anh cũng không phải trong trạng thái đỉnh cao, tiêu hao quá nhiều thể lực cùng với cả vết thương đang chảy máu phía sau là một trở ngại lớn.

"Mọi việc có vẻ ổn cả."

Kurome hơi thở phào nhẹ nhõm, Wave vẫn còn sống, và cô sắp giết được một thành viên Night Raid. Chỉ là ngay sau đó, con ếch phát ra từng tiếng giống như nấc nghẹn khiến cô chú ý.

"Sao vậy?"

Không chỉ tiếng nấc nghẹn, phần da thịt ở trên lưng đang có thứ gì đó đâm chọc ra.

"Cô ta phản kháng ở bên trong sao? Nhưng rõ ràng axit trong dạ dày phải..."

Không biết từ lúc nào, cái bụng của con ếch đã bị đục ra mấy cái lỗ to, axit tiêu hóa chảy ra từ đó. Mine đã âm thầm bắn thủng chỗ đó để cứu mạng chính mình. Không có thứ axit cực mạnh để tiêu hủy đó, con ếch này cũng chỉ là một thứ to lớn vô dụng mà thôi.

Bang!

Phần lưng của con ếch bị đục thủng, một cái nòng súng trồi lên, tiếp theo là Mine với cả người nhớp nháp, chiếc đầm màu hồng mà cô ưa thích đã tả tơi như rẻ lau vậy.

"Đây là trải nghiệm kinh khủng nhất mà mình từng trải qua."

"Mine!"

Tatsumi hét lên, may quá Mine vẫn chưa bị sao. Mine thì không dám nhìn bộ dạng của mình. Khi trở về, cô chắc phải tắm mười lần mới được.

"Lẹ lẹ ra giúp tớ mau! Mà cậu đang nhìn đi đâu đấy, tên ngốc biến thái!"

"Cậu cưỡng từ đoạt lý quá đấy!"

"Hai đứa đừng đùa giỡn nhau nữa, kẻ địch đang nhìn kìa."

"Xin lỗi, đại ca..."

"Xin lỗi, anh Bulat..."

Susanoo đang bế Najenda cũng vừa vặn bay đến. Cả năm người cùng tụ họp với nhau. Tatsumi nhìn thấy Susanoo trong trạng thái Madman, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Gì thế này? Nhìn anh đỉnh quá đi, Susanoo!"

Tất cả nhìn về hướng Kurome, Najenda lạnh giọng phát ngôn.

"Cô tự hỏi sẽ có bao nhiêu người phải chết, và đây chính là kết quả đó Kurome."

"Đã vậy..."

"Tôi sẽ giết tất cả ở đâu, biến toàn bộ mấy người thành con rối của tôi."

...

Chiến trường nơi Kurome đã gần đến hạ màn, còn chiến trường của Bols đang đến hồi quyết liệt.

Akame và Leone tách nhau ra để né tránh ngọn lửa bắn tới, cả hai nhảy lên. Không những nhảy lên mà còn nhảy vào nhau. Cái này khiến Bols khó hiểu, đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Hai người không những không thể né tránh, còn chụm vào nhau tạo điều kiện cho anh một lần ăn hai.

Nhưng đối thủ đã tạo cơ hội như thế rồi thì không bắt sao được. Bols nâng nòng súng lên, không biết tại sao lại chậm chạp không có bóp cò. Mà hành động tiếp theo cũng ngoài dự đoán của Bols.

"Tới nào!!"

Leone nắm cổ chân của Akame rồi quăng cô thẳng xuống chỗ Bols. Wall cầm khiên nhảy lên ngăn cản thì bị cô chặt cụt hai chân.

"Ngươi quá chú ý đến đến Akame mà lơ là cảnh giác xung quanh đấy!"

Leone từ bên trái lao ra. Akame thật ra chỉ là để nghi binh, đòn sát thủ thật sự chính là cô. Nhưng khi cô sắp tiếp cận đến gần Bols thì cánh bị một lưỡi dao xuyên thủng.

Đồng tử của Leone co rút lại, liếc mắt thấy được tên vệ sĩ Wall bắn ra lưỡi đao từ một loại thiết bị gắn trên tay.

"Ám khí sao? Tay mình..."

Bols chuyển hướng về phía Leone, nòng súng cách mặt cô chưa đến một mét. Với cái khoảng cách này, né tránh là điều không thể. Chỉ là cô lại làm ra một hành động ngoài dự đoán nữa.

Rắc!

Leone dùng hàm gặm gãy nòng súng phun lửa của Bols sau đó lăn xả trên mặt đất.

"Cô ta... cắn nát teigu của mình..."

Tên vệ sĩ Wall cũng bị chém mất hai tay, tê liệt nằm dưới đất.

"Wall!"

Akame và Leone dần tiếp cận, chiến thắng đã đứng về phía bọn họ. Bols để teigu xuống, sau đó lấy cái bình năng lượng đeo ở phía sau ra.

"Teigu... đã nát rồi. Cũng tốt, ít nhất mình không phải cầm nó một lần nữa. Ít nhất... nó đã có một kết cục đó là chết trong chiến đấu."

"Giờ thì mình cũng chỉ còn lại một việc nữa thôi."

Bols tung cái bình lên không trung, sau đó kích hoạt một cái nút bấm trước sự kinh hãi của cả hai người Akame và Leone.

"Khoan, đừng nói nó là..."

Oanh!!

Lời nói của Leone bị tiếng nổ khổng lồ nuốt chửng, tiếp theo là cơn bão lửa lấp kín một khu vực rộng lớn của thung lũng. Thậm chí lan đến cả khu vực của nhóm Tatsumi và Kurome.

Sau khi ngọn lửa tản đi. Tất cả mọi người đều sống sót, chỉ có mặt đất xung quanh là bị nhiệt năng đốt cháy khét, trở nên khô cằn.

"Kurome không có ở đây!"

Trước mặt của Tatsumi chỉ còn lại xác của con ếch. Còn Kurome, giờ phút này cô đã được Natala bế lên chạy đến một khu vực khá xa.

"Vụ nổ này... chắc là Rubicante tự hủy rồi."

"Nếu như Bols đã bị hạ, vậy thì cố chấp bám trụ ở đây là không có ý nghĩa chút nào."

"Không biết chị có còn sống không, Akame?"

"Tìm Wave rồi rút lui thôi."

Kurome đột nhiên trở nên đau đớn, thậm chí còn nôn ra máu. Cô ôm đầu, cố chống cự cơn đau thấu xương đang diễn ra. Đây chính là cái giá phải trả khi khống chế rất nhiều con rối cùng một lúc.

"Chết tiệt, nó sớm hơn mình nghĩ..."

Nhóm Tatsumi đã an toàn. Còn về Akame và Leone, họ đã kịp sử dụng tấm khiên chắn của tên vệ sĩ Wall làm tường đỡ ngăn cản ngọn lửa. Không biết vì sao, bọn họ cảm giác sát thương từ vụ nổ yếu hơn nhiều những gì họ nghĩ, dù cho chỗ cả hai đang đứng rất gần với trung tâm phát nổ.

"Akame, hội họp cùng nhóm kia thôi."

"Ừm."

Còn một chuyện không thể ngờ là, Bols còn sống, anh đang chậm rãi đi ra từ một góc khuất, lẩn vào trong rừng cây.

"Mình đã làm điều không phải với Wall... mong là vụ nổ đó tranh thủ đủ thời gian cho Kurome trốn thoát. Mong là Wave vẫn còn ổn."

Khung cảnh khi còn ở hoàng cung hiện lên trong tâm trí Bols. Khi đó chính là bữa tối, tất cả mọi người đều đã tập hợp gần đủ, chỉ có mình Bols lủi thủi ở bên ngoài.

"Này Bols, sao anh luôn nấu ăn cho bọn tôi mà lại không ăn cùng?"

Esdeath khó hiểu hỏi, đây không chỉ là thắc mắc của cô mà còn là thắc mắc chung của mọi người trong Jeagers. Bols trả lời một cách ngập ngừng.

"Nếu có mặt tôi, bữa ăn sẽ trở nên rất khó chịu."

"Hô, anh không muốn mọi người thấy mặt anh hả? Nó càng khiến tôi tò mò hơn đấy."

"Khoan đã đội trưởng!"

"Đừng mà!"

Bols phản kháng yếu ớt trước Esdeath, cô hùng hổ tiến đến lột mặt nạ của anh ra. Sau đó cười nhếch môi.

"Gì thế? Chả có gì đặc biệt cả? Thật thất vọng đấy, Bols."

"Đội trưởng..."

"Khuôn mặt của anh chả dọa được ai đâu, cứ yên tâm đi. Ra cùng ăn nào."

Esdeath mở cửa phòng ăn ra, mọi người trong Jeagers đã ngồi đông đủ vào bàn trò chuyện rôm rả.

"Muộn quá đấy, Bols!"

"Lại đây nào!"

"Bols."

Đó là một trong những giờ phút hạnh phúc nhất của anh. Nếu có thể, anh muốn... được ăn cùng mọi người một lần nữa. Dù Bols biết rõ viễn cảnh đó sẽ không bao giờ xảy đến một lần nữa.

"Hức hức hức hức..."

Tiếng khóc vang lên, Bols quay ra đằng sau, thấy một bé gái đang ngồi dựa lưng vào thân cây gần đó ôm mặt khóc.

"Ôi không... tại sao cháu lại ở đây? Nơi này nguy hiểm lắm!

Bols vội vàng tiến lên giúp đỡ, bé gái nhìn thấy hình dạng đáng sợ của Bols thì ré lên. Khóc còn to hơn khi nãy.

"Đừng... đừng có sợ mà... cháu đang bị thương đúng không?"

"Ở yên đấy nhé."

Bols lấy một cuộn băng gạc từ trong người ra, tỉ mỉ băng bó vết trầy ở chân lại dù cho cô bế đang la lối khóc om sòm.

"Xong rồi đó, cơn đau sẽ qua đi thôi."

Đứa bé ngừng khóc, đôi mắt ngây thơ bừng sáng.

"Cảm ơn ông chú đáng sợ rất nhiều!"

"Không có gì đâu."

"Nhưng còn những nơi chú đã thiêu cháy thì không thể trở lại đâu."

Phập!

Một cây kim cắm vào sau gáy của Bols, anh ngỡ ngàng không nói nên lời. Một làn khói xuất hiện, là Chelsea.

"Cô bé khi nãy đến từ ngôi làng mà ngươi đã thiêu cháy. Ngươi đã đốt trụi tất cả chỉ vì lệnh của cấp trên, chỉ vì lũ quan viên chủ huy nghi ngờ họ giúp đỡ quân cách mạng."

"Nhưng ngươi chắc cũng chả nhớ đâu nhỉ, bởi vì ngươi đã đốt quá nhiều người rồi mà."

Chelsea rút cây kim ra, không hiểu sao lần này cô cắm thấy hơi khó khăn. Nhưng cô không để ý lắm, bởi vì nó đã cắm vào tử huyệt rồi.

"Không... tôi vẫn luôn nhớ rõ... khuôn mặt của họ, của tất cả những người đã chết dưới ngọn lửa của tôi... nó ám ảnh tôi hằng đêm, trong cả những cơn ác mộng..."

"Tôi vẫn luôn biết... một ngày nào đó... tôi sẽ phải trả giá vì những gì mình đã làm..."

"Nhưng mà... có người... đang đợi tôi... ở nhà..."

"Tôi phải... về nhà..."

Bols gục xuống. Chelsea quay mặt đi, trận chiến giữa những con người trong bóng tối vẫn luôn luôn đau đớn như vậy