"Có một người xuất ngũ đã đến làng của tôi. Ông ấy từng là một người thầy dạy võ thuật giỏi và đã dạy cho tôi kiếm thuật, tôi cũng học cả nghề rèn từ ông."
"Lúc đó tôi nghĩ rằng muốn kiếm sống ở thủ đô thì phải học làm càng nhiều thứ càng tốt."
"Hửm, để có thể học được nhiều thứ thì anh hẳn phải rất giỏi nhỉ?"
"Nhưng mà... Esdeath, trông chị cũng giống kiểu người làm được tất cả mọi thứ mà."
Esdeath hơi cúi người xuống, vẻ mặt hơi buồn bực.
"Không đâu, em không giỏi về nghệ thuật cho lắm. Khi Nyau chơi sáo, em không cảm nhận được cái hay của nó chút nào cả."
Cuộc nói chuyện cứng đơ lại, bỗng nhiên Tatsumi nghĩ ra sao không dùng cơ hội lần này để có được nhiều thông tin hơn từ Esdeath nhỉ? Thậm chí, cái viễn cảnh mà cậu kéo Esdeath về phe Night Raid lại hiện ra trong tâm trí của Tatsumi.
Nếu như cô có thể trở thành đồng minh của cậu thì tốt biết bao.
"Esdeath, chị không phải được sinh ra ở thủ đô à?"
"Đúng thế, em đến từ biên giới phía bắc. Có bao giờ anh nghe đến một bộ lạc là bộ lạc Paltas không?"
Tatsumi lắc đầu, Esdeath kể rằng bộ lạc Paltas là chủng tộc người, chuyên săn giết những con hung thú nguy hiểm. Cô là thành viên của bộ lạc và đã lớn lên ở đó. Không những thế, cha cô còn là tộc trưởng nữa.
"Khi anh nói về quá khứ của mình, em cũng sẽ làm thế. Hồi đó..."
Trong tâm trí của Esdeath nhớ lại về những ngày tháng thời thơ ấu. Lúc đó, dù cô vẫn là một đứa bé nhưng mà đã được huấn luyện nghiêm khắc, để có thể giết những con hung thú nguy hiểm trong một môi trường đầy gió và sương tuyết.
"Cha ơi, con bắt được con mồi rồi này!"
Con mồi ở đây không phải con gà hay con nai thường hay săn đâu, mà là một con thằn lằn có hàm răng sắc nhọn và chiều cao gấp đôi Esdeath. Dù vậy, cô vẫn dễ dàng giết chết nó bằng cách cắt cổ con thằn lằn với một con dao.
"Ồ, con giỏi lắm! Nó khá là ấn tượng so với tuổi của con đấy. Nhưng cha còn đỉnh hơn."
Cha của Esdeath là một người đàn ông nhìn trông rất mạnh mẽ. Ông chỉ tay ra phía sau, đó là một con thằn lằn có kích thước ít nhất to gấp năm lần con thằn lằn Esdeath đã săn được. Mùi máu tươi vẫn còn tươi mới ở trên cổ nó, con thằn lằn chỉ có thể động đậy một cách yếu ớt.
"Waa!!"
"Chúng ta đang chuẩn bị làm thịt nó để lấy nguyên liệu. Nên hãy vào đây giúp một tay nào."
"Vâng!"
"Con thằn lằn đã bị suy yếu và trói chặt nên không thể chống cự được, hãy làm một cách nhanh chóng."
Con thằn lằn gầm lên vài tiếng cuối cùng, âm thanh chói tai khiênds Esdeath bịt tai lại. Còn cha cô vẫn bình tĩnh móc từ trong người nó ra một thứ gì đó phát sáng.
"Như mọi khi, tiếng hét thật kinh khủng..."
"Chúng ta cần phải lấy ngọc ra từ người của con hung thú khi mà nó còn sống, không thì sẽ vô giá trị. Biết là nó rất đau đớn, nhưng không còn cách nào khác."
"Thứ này đã tấn công và săn mòi các loài khác, nhưng lần này chúng ta là kẻ săn mồi và chúng ta mạnh hơn. Đây chính là số phận của nó khi trở thành phe yếu hơn."
"Được rồi, Esdeath. Hãy lấy mắt và vảy của nó."
"Vâng, con sẽ làm thật nhanh gọn."
Sinh ra và được nuôi dưỡng trong một môi trường ăn hoặc bị ăn, giết hay bị giết đã tạo nên một phần tính cách cường thế của Esdeath sau này.
Nó không chỉ thể hiện ở hành động đi săn, mà là còn về việc cô quan sát thế giới như thế nào. Như khi cô đang xem hai đàn kiến tranh đấu với nhau.
"Ồ, cuộc chiến giữa những con bọ à?"
"Vâng, thưa cha."
"Nhưng xem ra đã có kẻ chiến thắng rồi. Nhìn kìa, nữ hoàng đã bị kéo ra ngoài và bị hành hình bởi quân địch."
"Đây là số phận của kẻ yếu sao, cha?"
"Đúng vậy, mẹ của con cũng bị một con hung thú giết chết như vậy. Nhưng biết làm sao được chứ, mẹ con bị săn bởi vì bà ấy quá yếu. Và đó chính là kết quả.
Kẻ mạnh luôn thắng và tồn tại, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ. Đó là chân lý mà cô luôn được nghe, luôn tiếp thu, luôn thực hiện.
Esdeath có thể hạ thủ với bất cứ con mồi nào mà không hề lưỡng lự. Cô là một thợ săn trời sinh, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó vào lúc này.
Là một bi kịch, một bước ngoặt, một sự thăng hoa.
"Thật đáng giá khi đợi trong núi vài ngày liền. Cuối cùng mình cũng săn được con ác điểu hiếm có."
"Mình dám cá cha sẽ rất tự hào cho xem."
Esdeath hưng phấn kéo theo con mồi to lớn. Nhưng khi cô trở lại bộ lạc quen thuộc, nó đã biến thành một mảng đỏ thẫm.
"Chuyện... chuyện gì thế này?!"
Esdeath không để tâm mà vứt con mồi khó khăn lắm mới săn được xuống dưới đất, vội vã chạy vào tìm kiếm người sống sót. Một người đàn ông run rẩy giơ tay lên khi nhìn thấy cô.
"Anh không sao chứ?!"
"Một bộ tộc ở phương bắc đã vượt qua biên giới và tấn công... tộc trưởng đã xung phong đi đầu... đánh bại cả tá... nhưng cuối cùng, chúng vẫn chế ngự được ông ấy..."
"Cha!!"
Cô hoảng loạn chạy đến chỗ cha mình đang nằm. Máu chảy be bét khắp người, trên ngực găm ba mũi tên. Cô chưa tùng nhìn thấy cha cô tàn tạ như thế này từ bé đến lớn cả.
"Esdeath, như con đã thấy... chúng ta yếu hơn... nên chúng ta đã thua... biết làm sao được chứ..."
"Hãy trở thành kẻ mạnh mẽ nhất, Esdeath. Để... có thể... sống... sót..."
Lời nói cuối cùng của ông ta chính là cái kíp khiến Esdeath bùng nổ. Kết hợp với những điều mà ông đã đưa vào đầu cơ từ lúc cô mới bắt đầu nhận thức đã hình thành nên vị đại tướng quân tàn bạo này.
"Sau đó, em đã tiếp tục săn lùng hung thú để sống sót qua ngày. Nhưng bởi vì số lượng con mồi ngày càng ít, em gia nhập vào quân đội đế quốc."
"Đó chính là quá khứ của em."
"Vậy ra... chị đã có thù với bộ tộc phương bắc từ trước. Vì thế chị mới trả thù họ hả?"
"Hửm, bọn chúng là kẻ thù của em, nhưng em không làm việc đó vì trả thù."
"Nhưng... nhưng tôi nghe nói chị đã chôn sống hàng chục vạn người của bộ tộc đó..."
"Đó chỉ để cắt giảm chi phí và làm gương cho kẻ khác thôi. Em vẫn sẽ làm thế dù chúng có thù với em hay không."
"Em rất thương tiếc về cái chết của cha và bộ lạc, nhưng cũng bởi vì họ quá yếu mà thôi. Có chuyện gù anh muốn hỏi nữa không? Nếu là về em, em sẽ trả lời bất cứ thứ gì."
Tatsumi thầm nuốt nước bọt, đay là một cơ hội tuyệt hảo để hiểu được sức mạnh của Esdeath, cậu không thể bỏ qua được.
"Vậy... tôi muốn thấy teigu của chị, được không?"
Esdeath không trả lời, khi mà Tatsumi nghĩ rằng cô không đồng ý thì cô đã kéo tay cậu lên rồi đặt nó lên dấu ấn biểu tượng màu đen ở trước ngực.
"Nó đây này."
"Hế?"
"Cũng đã vài năm rồi. Khi đó em vừa mới trở thành đại tướng quân, em đã thử tiếp nhận những teigu mà đế quốc hiện đang sở hữu mà chưa có ai sở hữu."
Esdeath đã nói rằng khi đó cô không thấy cái nào phù hợp cả, những teigu đó sau này đều vào tay của thuộc hja dưới trướng cô là cây rìu của Daidara, chiếc nhẫn của Liver và cây sáo của Nyau.
Cho đến khi cô nhìn thấy nó.
Một cái bình đựng được bảo quản trong một lồng kính kín mít, tuy vậy hàn ý khủng khiếp mà nó tỏa ra vẫn khiến xung quang tràn đầy hơi lạnh.
Demon's Extract, teigu này rất đặc biệt vì nó không phải dạng vật thể cố định, mà là máu của một loại siêu hung thú sống rất xa về phía bắc hỗn hợp cùng với thể lỏng orichalcum. Nếu uống máu và tương thích với nó sẽ có được khả năng thao túng băng giá.
Những kẻ thử nó trước đấy đều bị mất lý trí phát điên, dù cho đó chỉ là một chén nhỏ. Khi đó, Esdeath ra một quyết định táo bạo, đó chính là tu cả bình máu.
Demon's Extract kêu gọi cô, giống như Incursio kêu gọi Tatsumi vậy. Nên cô không thể để nó thất vọng được. Tể tướng khi đó đã tận mắt chứng kiến quá trình này, cũng từ đó mà vô cùng e ngại Esdeath.
Cô uống máu, cảm nhận được sự thôi thúc giết chóc và hủy diệt đã khiến những người thử trước đã hứng chịu. Nhưng mà lần này cô đã khuất phục ngược lại nó với thứ bản năng còn kinh khủng hơn.