Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân

Chương 9: Nàng đã không còn ở đó nữa




Lúc Tiêu Quân Hách trở lại, Trang Tịnh Nhàn đã không còn đó nữa.

Hắn nhìn hưu thư đã viết tên nàng trên bàn, ánh mắt bỗng trở nên trầm lặng.

Hắn nên cho Trang Tịnh Nhàn một khoản bồi thường.

Trang Tịnh Nhàn đưa số hoàng kim đó cho Sở Tư Quyết.

Sở Tư Quyết nhìn thấy nhiều hoàng kim như vậy, hắn hơi yên lặng.

"Tịnh Nhàn, muội nói thật cho ta nghe, muội muốn làm gì?" Trang Tịnh Nhàn từ trước đến giờ tính tình kiêu căng khó thuần.

Lần này nàng lại làm vậy khiến hắn bất an.

Trang Tịnh Nhàn cười an ủi hắn.

"Huynh cũng biết ta không nói trước được bao giờ sẽ mang binh đi đánh giặc, ta đã hòa li với Tiêu Quân Hách, ta không có chỗ để cất mấy đồ này."

Sở Tư Quyết run lên, nói: "Muội.."

Trang Tịnh Nhàn biết được ý của hắn, nói: "Là thật, hắn viết hưu thư cho ta."

Sở Tư Quyết mím môi, nói: "Muội có thể mua nhà mà."

Hắn chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt nàng.

Trang Tịnh Nhàn lắc đầu: "Mua nhà còn phải thuê gia đinh, ta chẳng muốn quản lý mấy chuyện nhà cửa đấy, ta vẫn luôn tin tưởng huynh nhất. Hơn nữa ta cũng không thể để cho mẫu thân ta chữa bệnh không phí ở chỗ huynh được."

Trang Tịnh Nhàn lần đầu cảm thấy có một người hiểu rõ mình đến vậy không phải một chuyện tốt.

Để đối phó với Sở Tư Quyết là một chuyện rất khó khăn.

"Muội đừng làm chuyện điên rồ." Sở Tư Quyết nói: "Vì một nam nhân không đáng đâu."

"Huynh yên tâm, Tiêu Quân Hách không đáng để ta vì hắn làm gì điên rồ."

Trang Tịnh Nhàn cười với Sở Tư Quyết.

"Vậy ta đi đây." Nàng nói.

Sở Tư Quyết mím môi, khẽ nhíu mày.

Hắn nắm lấy cổ tay Trang Tịnh Nhàn, cơn đau ập đến khiến mặt nàng trắng bệch.



Cảm giác có gì đó không đúng.

Sở Tư Quyết vội kéo tay áo nàng lên, sau khi trông thấy cổ tay nàng, mặt hắn biến sắc.

Ánh mắt hắn có chút phiền muộn, hỏi: "Cái này cũng là khi luyện võ bị thương sao?"

Vì sao Trang Tịnh Nhàn được gọi là nữ tướng hàng đầu trong triều?

Chính bởi vì võ công của nàng cao cường, có rất ít người có thể gây tổn thương cho nàng, ngoại trừ Tiêu Quân Hách.

Lần trước hắn đã cảm thấy nàng đang nói dối, lần này nàng còn không kịp nghĩ ra lời nào để biện minh.

Trang Tịnh Nhàn cúi đầu nhìn tay mình, muốn rút ra nhưng không làm gì được.

"Đã sắp khỏi rồi."

Đừng nói là gãy cổ tay, đến gãy cả cánh tay nàng vẫn tự lo liệu cho mình được.

Sở Tư Quyết cắn chặt rang nhìn bóng lưng Trang Tịnh Nhàn rời đi.

Trang Tịnh Nhàn cầm cung lại chuẩn bị thêm một mũi tên.

Nàng leo lên mái hiên lạc viện đối diện với Hầu gia phủ.

Chờ đến khi Trang Thư Duy đi ra khỏi nhà, Trang Tịnh Nhàn đứng lên.

Cung đã lên dây, hai ngón tay nàng kéo dây về phía sau.

Dây cung được kéo thật căng nhưng Trang Thư Duy vẫn không hề nhận ra.

Khóe miệng Trang Tịnh Nhàn chậm rãi nhếch lên.

Nàng nhìn Trang Thư Duy, lạnh lùng nói: "Đi chết đi."

Tên bắn lén về phía Trang Thư Duy, mang theo tiếng "vút" xé gió chí mạng.

Một bóng người màu đen lao tới còn nhanh hơn, đẩy Trang Thư Duy sang bên cạnh còn mũi tên xuyên vào bả vai của hắn.

Hắn khẽ rên rỉ rồi quay đầu lại.

Cặp mặt nham hiểm đối diện với Trang Tịnh Nhàn.

Trang Tịnh Nhàn buông cây cung xuống, bao đựng tên trống rỗng bị gió thổi phát ra âm thanh.

Tài bắn cung của nàng nổi tiếng là chuẩn xác.

Nàng tự tin dùng một mũi tên có thể giết chết Trang Thư Duy.

Nhưng mà nàng hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Quân Hách sẽ xuất hiện ở đây để bảo vệ Trang Thư Duy.

Trang Tịnh Nhàn tự cười giễu cợt bản thân, cũng phải thôi, Trang Thư Duy là cả mạng sống của Tiêu Quân Hách.

Hắn sao có thể không che chở cho nàng ta mọi lúc mọi nơi.

Dù sao, nàng cũng không phải lần đầu tiên động thủ với Trang Thư Duy.

Tiêu Quân Hách đã sớm có phòng bị.

Nàng bị hộ vệ mà Tiêu Quân Hách dẫn theo bao vây xung quanh.

Nàng đứng trên mái hiên, áo bào trên người bị gió thổi phần phật.

Tiếng gió gào bốn phía, một mũi tên xé gió lao tới.

Trang Tịnh Nhàn nhận ra nhưng lại không tránh né.

Mũi tên cắm vào ngực nàng, Trang Tịnh Nhàn rơi xuống từ trên mái hiên.

Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng la hoảng hốt thất thanh từ xung quanh, lại như nghe nhầm.

Nàng nhắm chặt mắt lại.

Khi Trang Tịnh Nhàn mở mắt đã là năm ngày sau.

Nàng vẫn đang sốt, nơi lồng ngực khẽ nhói đau.

Nàng bùa hộ mệnh mà Sở Tư Quyết cho nàng đeo trước ngực đã vỡ vụn thành hai nửa.

Nếu không phải nhờ vật này đỡ cho nàng, sợ là nàng đã chết lâu rồi.

Nàng cảm giác có một người đang đứng bên giường, ngoái đầu lại nhìn thấy Tiêu Quân Hách.

Mũi tên này nàng không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tiêu Quân Hách sai người bắn.

Ai bảo nàng không nghe lời hắn, nổi ý định muốn giết Trang Thư Duy.

"Ta không chết." Giọng Trang Tịnh Nhàn khàn khàn: "Vương gia có phải rất thất vọng không?"

"Đúng vậy!" Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn xé nát nàng: "Ta đã nói với ngươi nếu còn dám động vào Trang Thư Duy, kết cục của ngươi sẽ như nào hay chưa?"

Mắt Trang Tịnh Nhàn nhìn về vị trí hắn bị trúng tên, nàng có chút hoảng hốt.

Nàng nghe thấy mình nói: "Muốn giết muốn chém, ngươi muốn làm gì ta cũng được."

Nếu như lúc đó động tác của Tiêu Quân Hách chậm lại một chút, hắn sẽ chết.

Mũi tên nàng bắn dùng toàn bộ công lực, đủ để xuyên qua tim, khiến người khác mất mạng.

Hắn liều lĩnh cả mạng sống của mình để đi cứu người trong tim hắn.

Trang Tịnh Nhàn nhắm mắt lại, nàng không hiểu Tiêu Quân Hách, người như hắn thích ai mà chẳng được, tại sao cứ phải là Trang Thư Duy.

Dáng vẻ không quan tâm của nàng khiến Tiêu Quân Hách tức giận.

Hắn phẩy tay áo bỏ đi, đóng cửa lại.

Tiêu Quân Hách rời đi, cả người Trang Tịnh Nhàn đều được thả lỏng, nàng mơ hồ nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà, nàng đau quá.

Sở Tư Quyết đẩy cửa đi vào.

Thấy vẻ mặt Tiêu Quân Hách, hắn liền biết Trang Tịnh Nhàn tỉnh rồi.

Sắc mặt hắn rất khó coi.

Thế nhưng Sở Tư Quyết cuối cùng vẫn nén cơn giận lại, hắn gọi tên nàng: "Tịnh Nhàn!"

Đây là lần đầu tiên Sở Tư Quyết cắn răng nói chuyện với nàng.

Trang Tịnh Nhàn cảm thấy thật mới mẻ.

Nàng mở mắt ra cười với hắn.

Nụ cười ấy như lưỡi dao đâm vào mắt Sở Tư Quyết.

"Muội là đồ lừa đảo!" Ngữ khí của hắn rất nặng, đôi mắt thể hiện sự bực tức, nhưng mà hắn còn đau lòng, thương xót cho nàng hơn.

Hắn biết nàng hận Trang Thư Duy cỡ nào.

Nhìn tình cảnh của Quản Tư Hiền đến hắn cũng cảm thấy thật đáng thương.

"Xin lỗi." Trang Tịnh Nhàn cụp mắt. "Ta muốn xin lỗi huynh."

Sở Tư Quyết nắm chặt nắm đấm.

"Muội đang tự chà đạp chính bản thân mình đấy!"

Hắn khiến Trang Tịnh Nhàn có chút sửng sốt.

Sau đó nàng ngước mắt nhìn Sở Tư Quyết, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà ngoại trừ ta ra sẽ không có ai che chở mẫu thân ta cả."

Ngoại trừ nàng ra còn có ai có thể báo thù cho Quản Tư Hiền đây?

Đáy mắt Sở Tư Quyết dường như xuất hiện vết nứt, trái tim của hắn giống như bị một bàn tay lớn xiết chặt, bóp mạnh khiến hắn đau đớn vô cùng.

Hắn tiến gần về phía Trang Tịnh Nhàn, mu bàn tay sợ nhẹ lên trán nàng.

Sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Trang Tịnh Nhàn hơi buồn ngủ.

Thực ra vốn dĩ nàng có thể thành công, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Nàng nghĩ Tiêu Quân Hách sẽ không bỏ qua cho nàng.

Hẳn là hiện tại Tiêu Quân Hách đang hận nàng muốn chết.

Trang Tịnh Nhàn nghĩ như vậy nhưng lại không cảm thấy sợ.

Dù sao hắn cũng hận nàng nhiều thứ, lần này chẳng thấm vào đâu cả.

Không biết là có phải do bị trúng tên, Trang Tịnh Nhàn luôn cảm giác trái tim nàng như bị cắt mất một nửa.

Sau đó, từ chỗ Sở Tư Quyết nàng biết được một tin.

Trên cây cung kia có bôi một thứ đồ nguy hiểm đến tính mạng, nàng mặc dù không thể chết như mong muốn của Tiêu Quân Hách, thế nhưng sợ là nàng không thể tập võ được nữa.

Tiêu Quân Hách đã đi một nước cờ hay.

Bản lĩnh của Trang Tịnh Nhàn rốt cuộc vẫn còn rất nông cạn.