Hắn luôn có thể nói mấy chuyện không đứng đắn một cách rất nghiêm túc đường hoàng.
Trang Tịnh Nhàn đẩy hắn ra rồi khoác áo choàng lên. Tiêu Quân Hách mỉm cười, bước đến bên cạnh ôm nàng thật chặt, sau đó hắn còn giúp nàng thắt dây áo choàng chặt hơn chút nữa. Trời thu mưa phùn liên miên, hắn sợ nàng sẽ bị lạnh.
Trang Tịnh Nhàn rất thích thú khi được xem luyện binh, nàng biết trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng dường như Tiêu Quân Hách chẳng hề coi tiểu quốc đến xâm phạm ra gì. Nàng nhìn thấy cung tên đặt bên cạnh, bỗng thấy tay chân ngứa ngáy.
Tiêu Quân Hách nhận ra điều ấy, hắn nhấc cây cung lên, hỏi nàng: "Nàng muốn thử không?"
Nói đoạn nhét cây cung vào tay nàng.
Trang Tịnh Nhàn rút một mũi tên đặt lên dây cung, sau đó nhắm chuẩn vào tấm vải bố đang được treo trên ngọn cây.
Có binh sĩ trông thấy Trang Tịnh Nhàn cầm cung thì vội né ra xa, lòng thầm nghĩ lần này Tứ Vương phi sẽ thành trò cười lớn đây. Tứ Vương phi là nữ giới, sao lại đi nghịch cung tên như vậy, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa. Dù sao cũng nhiều năm rồi Trang Tịnh Nhàn không luyện tập nên bỗng cảm thấy có chút lạ tay, hơn nữa sức khỏe nàng kiếp này cũng không bằng được kiếp trước.
Bỗng nhiên có một người đứng sau lưng nàng, hai tay hắn nắm chặt hai tay nàng, chậm rãi kéo dây cung rồi tiếp đó đột ngột buông tay, mũi tên bay đi như gió, xé rách tấm vải bố, cắm phập vào một tảng đá phía sau.
Trang Tịnh Nhàn thích thú không thôi.
Sau khi được thỏa mãn đam mê, nàng trở lại lều còn Tiêu Quân Hách vẫn ở lại để bàn bạc với các tướng sĩ làm thế nào để đẩy lùi tiểu quốc trong thời gian ngắn nhất để bọn chúng không dám tái phạm.
Trang Tịnh Nhàn nằm trên giường lật giở sách. Một lát sau có người bưng đồ ăn vào cho nàng. Nhưng hộp cơm vừa được mở ra, nàng ngửi thấy mùi thì dạ dày cũng nôn nao khó chịu. Nàng quay đầu nôn khan mấy tiếng. Nàng nhíu chặt lông mày, rõ ràng gần đây nàng có ăn gì linh tinh đâu.
Tì nữ nhìn thấy nàng bị vậy cũng sợ hãi vô cùng, vội quỳ sụp xuống đất, ánh mắt hoảng hốt sợ sệt. Sau khi Trang Tịnh Nhàn bảo tì nữ ra ngoài thì nàng ấy vội đi bẩm báp cho Tứ Vương gia.
Tiêu Quân Hách hay tin liền vội vã quay lại lều, trông thấy Trang Tịnh Nhàn đang cuộn người trong chăn, sắc mặt xanh xao. Hắn rất đau lòng, bèn tới bên nắm tay nàng, may quá tay của nàng không lạnh lắm.
Quân y đi theo rất nhanh đã được triệu đến để chẩn mạch cho Trang Tịnh Nhàn. Càng khám nét mặt của đại phu càng dãn ra, vậy mà Tiêu Quân Hách lại căng thẳng không ngừng.
"Nàng ấy bị bệnh gì sao?"
Đến bản thân hắn cũng không nhận ra giọng mình tràn đầy sự lo lắng.
Đại phu lắc đầu: "Vương gia không cần lo lắng, là tin vui."
Tin vui sao? Tiêu Quân Hách chau mày.
Đại phu lại cười: "Chúc mừng Vương gia, Tứ Vương phi có tin vui rồi."
Tiêu Quân Hách đơ như phỗng, đến cả Trang Tịnh Nhàn cũng ngây người.
Có tin vui rồi ư?
Tiếp sau đó Tiêu Quân Hách ban thưởng hậu hĩnh cho đại phu, sau khi đại phu ra khỏi lều, hắn nhanh chóng leo lên giường ôm chầm Trang Tịnh Nhàn. Trang Tịnh Nhàn vẫn đang ngơ ngác, đây là lần đầu tiên nàng được làm mẹ, nàng không có kinh nghiệm gì cả.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Quân Hách có con, hắn cứ đi đi lại lại trong lều. Lúc thì nghĩ mình không nên đưa nàng ấy tới nơi biên cương phía Bắc này, đầu xuân rét mướt, nhỡ nàng ấy bị lạnh rồi có chuyện gì thì hắn biết làm sao. Hơn nữa đường đi cũng gập ghềnh, chẳng được bằng phẳng.
Một lúc hắn lại nghĩ may mà mình đã đưa nàng ấy tới đây, nếu không tính cách nàng ấy cẩu thả như vậy sẽ chẳng để ý đến chuyện này đâu, có khi bản thân mang thai mà còn chẳng biết.
Trang Tịnh Nhàn thấy hắn đi lại đến chóng cả mặt, nàng giữ tay áo hắn lại, gọi: "Vương gia."
Tiêu Quân Hách đứng lại, ánh mắt hoang mang của hắn khiến nàng cũng phải phì cười. Tiêu Quân Hách vốn là một người lạnh lùng tự tung tự tác, lần đầu tiên nàng được chứng kiến dáng vẻ bối rối như này của hắn.
"Sao vậy, nàng không thoải mái chỗ nào à?"
Nàng còn chưa kịp nói tiếp mà hắn đã vội hỏi han.
Trang Tịnh Nhàn lắc đầu: "Vương gia cứ đi lại như vậy ta chóng mặt lắm."
Tiêu Quân Hách áy náy, nắm tay nàng nói: "Xin lỗi nhé, ta ra ngoài đây."
Hắn tính hai ngày tới sẽ kết thúc chiến sự để đưa nàng hồi kinh. Ở vùng biên giới này cái gì cũng thiếu thốn, hành quân lại cực khổ, nếu nàng ấy bị thương thì hắn biết phải sống sao.
Nửa đêm, ôm Trang Tịnh Nhàn đã say ngủ trong lòng, Tiêu Quân Hách chẳng thể chợp mắt nổi. Hồi trước hắn từng nghe nói nữ nhân khi sinh con không khác gì đối diện với cửa tử. Hắn ngắm nhìn gương mặt nàng mà lo lắng vạn phần. Hắn đặt tay lên bụng nàng, niềm vui cõ con bỗng chốc vơi đi. So với đứa con này, hắn càng cần nàng hơn.
Tiêu Quân Hách cứ trằn trọc không yên giấc cả đêm, Trang Tịnh Nhàn không hiểu được những điều trong lòng hắn. Khi có thai nàng chỉ muốn ăn mận xanh, nhưng nàng cũng chỉ dám thèm thôi, vùng biên cương hẻo lánh này lấy đâu ra mận xanh cho nàng ăn chứ.
Giờ đây quân đội hai bên đã bắt đầu giao chiến, Trang Tịnh Nhàn ngồi trong lều không sao tập trung nổi. Không biết ngoài kia chiến trường thế nào, Tiêu Quân Hách có bị thương hay không. Kiếp này hai người thành hôn sớm, Trang Tịnh Nhàn chỉ biết trận chiến này theo ghi chép thì là quân Đế triều dành chiến thắng.
Trang Tịnh Nhàn vừa lo lắng, lại vừa không ăn uống được gì nên chỉ mới hai ngày sắc mặt nnagf đã vàng vọt thiếu sức sống. Tiêu Quân Hách giết được tên tướng giặc, thành công đẩy lùi quân thù, thắng trận này hai người họ có thể hồi kinh rồi.
Hắn vội vã quay lại doanh trại, vừa định bước vào lều chợt nghĩ trên người mình dính toàn máu tươi, vẫn nên đi thay một bộ y phục sạch sẽ khác rồi hẵn đến chỗ Trang Tịnh Nhàn.
Mới đi có hai ngày mà Trang Tịnh Nhàn đang từ một người sắc mặt hồng hào nay đã gầy sọp đi. Hắn thoáng nghe ngóng được rằng khi nữ nhân mang thai sẽ bị nghén, thường xuyên buồn nôn, không còn thiết tha ăn uống với những món mà bình thường thích ăn. Ở đây lại toàn cá thịt, sợ là nàng ấy sẽ thấy tanh.
Nghĩ đến đây, Tiêu Quân Hách liền đi tới trước mặt ôm nàng vào sát người mình. Bỗng hắn cảm thấy thật may vì vừa nãy đã đi thay đồ, nếu không cả người toàn mùi máu tanh thì ôm nàng ấy thế nào được? Nàng ấy ngửi thấy mùi sẽ càng khó chịu.
Vốn dĩ nàng đã thuộc tạng người gầy, bàn tay hắn chạm vào lưng nàng, thầm than: "Nàng gầy đi nhiều rồi." Rồi hắn đứng dậy, áp tay vào hai má nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta thắng trận này rồi, buổi chiều chúng ta sẽ nhổ doanh rồi về kinh."
Trang Tịnh Nhàn gật đầu, nàng nắm tay hắn, ân cần hỏi han: "Có bị thương ở đâu không?"
Tiêu Quân Hách cảm thấy ấm lòng vô cùng, hắn biết Trang Tịnh Nhàn không muốn thành hôn với hắn, cho dù hai người đã thành hôn nhưng nàng vẫn luôn lạnh nhạt không chào đón hắn. Đây là lần đầu nàng có cử chỉ quan tâm hắn như vậy. Thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, trái tim hắn bỗng thấy thật hỗn độn.
Hắn lắc đầu: "Ta không sao."
Hắn nhéo nhẹ gương mặt mình ngày nhớ đêm mong, đáp: "Yên tâm đi, có rất ít người có thể làm phu quân nàng bị thương."
Trừ phi là hắn cam tâm tình nguyện.
Lúc này Trang Tịnh Nhàn mới yên tâm dựa đầu vào lồng ngực hắn.
Tiêu Quân Hách vuốt ve gáy nàng, hỏi khẽ: "Sao nhìn nàng không vui vậy?"
Trang Tịnh Nhàn trả lời khẽ khàng: "Ta muốn ăn mận xanh."
Tiêu Quân Hách bỗng thấy xót xa, hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng như đang dỗ một đứa trẻ: "Ngày mai, muộn nhất là ngày mai nàng sẽ được ăn thôi."
Hắn hạ lệnh cho thuộc hạ về kinh trước, mua loại mận tươi ngon nhất về Vương phủ, sau đó lại sai người đến thị trấn gần đây nhất mua mận xanh.
Trang Tịnh Nhàn còn tưởng hắn đang đùa bởi kinh thành ở xa lắm, ngày kia còn chưa chắc đã về được tới nơi, làm gì có chuyện ngày mai nàng đã được nếm vị mận xanh.
Xe ngựa chậm chạp di chuyển, đến sáng sớm ngày thứ hai mới đến được thị trấn gần nhất. Trang Tịnh Nhàn chợt nhìn thấy người thị vệ thân cận nhất của Tiêu Quân Hách chạy tới, trong tay ôm một giỏ mận xanh đã được rửa sạch sẽ.
Đây không phải là mùa mận chín, cắn một miếng, trong miệng toàn vị chua. Tiêu Quân Hách thấy nàng ăn rất ngon miệng, còn tưởng hương vị của mận xanh hấp dẫn lắm, kết quả mới cắn có một miếng đã xin đầu hàng.
Vậy mà Trang Tịnh Nhàn lại không nỡ buông tay. Thấy nàng ăn như vậy, bà cụ đi theo để phục vụ Trang Tịnh Nhàn cũng phải xin phép mạo phạm mà giáo huấn Tiêu Quân Hách một trận. Món đồ chua như vậy sao có thể để một thai phụ ăn nhiều được?
Trông thấy dáng vẻ cụp mắt nghe giáo huấn của Tiêu Quân Hách, Trang Tịnh Nhàn khó lòng nín cười. Có lẽ tiếng cười của nàng hơi lớn làm Tiêu Quân Hách quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt hắn tràn ngập ý đồ. Hắn bước nhanh lên xe ngựa, hành động bất ngờ khiến nàng giật mình kêu lên.
Hắn nắm lấy cằm nàng, thấp giọng hỏi: "Đang xem kịch hay sao?"
"Cái này là tại ai thế nhỉ?"
"Bản vương đường đường là Tứ Vương gia của Đế triều thế mà lại bị người của nàng mắng cho không ngẩng đầu được."
Thấy nàng vẫn cười, hắn nghiêng đầu hôn lên tai nàng. Trang Tịnh Nhàn hơi co người vào liền nghe thấy hắn nói: "Bản vương bị chịu ấm ức rồi, nàng phải dỗ ta đi."
Trang Tịnh Nhàn tròn mắt nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, đau đầu thật đấy!
"Chàng cũng đâu phải trẻ con lên ba, còn cần ai dỗ nữa."
Đúng là không biết xấu hổ.
Tiêu Quân Hách dựa cằm lên vai nàng, thủ thỉ: "Thế nàng có dỗ ta không?"
Trang Tịnh Nhàn nghiêng đầu, đúng lúc hắn cũng quay đầu qua, môi hai người chạm nhau, tim nàng đập mạnh liên hồi. Năm nay Tiêu Quân Hách vừa bước qua tuổi mười chín, đường nét của một thiếu niên vẫn vương lại trên mặt hắn. Mặc dù trên người mang khí chất uy dũng của một võ thần, hắn vẫn để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của mình trước mặt nàng.
Trang Tịnh Nhàn mềm lòng, đưa tay vuốt tóc hắn: "Vậy chàng đừng buồn nữa nhé."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng êm ái biết bao, Tiêu Quân Hách nghe vậy lại chỉ vào môi mình: "Vậy hôn đi."
Đồ được đằng chân lân đằng đầu!
Trang Tịnh Nhàn đẩy hắn ra, nàng lấy tay chặn mặt hắn lại, hắn cười thầm, vẫn mặt dày cố dính lấy nàng, như thể có ôm nàng bao lâu cũng không đủ.
Sau đó hắn đặt tay lên bụng nàng, nàng đập đập vào tay hắn, nói: "Bây giờ chàng chưa cảm nhận được gì đâu."
Bụng nàng thậm chí còn chưa nhô lên nữa là. Đại phu nói mới được hơn hai tháng thôi. Tiêu Quân Hách không nói gì mà chỉ dựa đầu lên người nàng. Đột nhiên hắn trầm mặc như vậy, Trang Tịnh Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu.
"Chàng có chuyện gì sao?"
Tiêu Quân Hách đáp lời nàng: "Đợi khi về kinh chúng ta đến miếu Tháp Thạch xin một lá bùa bình an đi."
Tiêu Quân Hách không dám nghĩ nữa, cứ nghĩ đến nỗi đau mà nàng sẽ phải chịu đựng, hắn lại cảm thấy khó chịu không thôi, trái tim đau nhói từng hồi.