Quản Tư Hiền chính là mẫu thân của Trang Tịnh Nhàn.
Bà bị Trang Thư Duy đẩy vào trong hồ nước, khi được cứu lên thì đã quá muộn, vết thương trí mạng nhất lại nằm ở phần đầu.
Hôn mê ba năm, chưa từng tỉnh lại lần nào.
Tiêu Quân Hách dùng mẫu thân của nàng để uy hiếp nàng.
Trái tim Trang Tịnh Nhàn đập mạnh một nhịp, nhưng mà cũng chỉ một lát, nàng liền vịn ghế ngồi xuống.
"Vậy chúc vương gia thuận lợi."
Ánh mắt Tiêu Quân Hách có chút sững sờ, sau đó lại phủ đầy vẻ lạnh lẽo.
Hắn nhìn Trang Tịnh Nhàn bằng ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên nở nụ cười mỉa mai.
"Trang Tịnh Nhàn, người sống trên đời này, chỉ duy có ngươi là kẻ độc ác nhất, vì tư lợi của bản thân mà không để ý đến sự sống chết của mẫu thân mình."
Hắn dẫn theo Văn Sơ đẩy cửa đi.
Về phía Trang Tịnh Nhàn cuối cùng cũng đưa tay run run ôm ngực, nàng ho mạnh mấy tiếng, ho ra cả máu.
Nàng cong người, cười lớn.
Kỳ thực nàng sao có thể không sợ Tiêu Quân Hách giết mẫu thân nàng chứ?
Người nàng yêu nhất chính là mẫu thân của nàng.
Nhưng mà Tiêu Quân Hách sẽ không làm như vậy.
Nếu như hắn là kẻ đến phụ nhân vô tội cũng hạ thủ được, vậy nàng căn bản không thể yêu hắn.
Nàng giương mắt nhìn hưu thư trên bàn.
Thực ra khoảnh khắc vừa nãy hắn đưa cho nàng bút lông, nàng đã muốn viết tên mình lên.
Buông tha hắn cũng là buông tha chính mình.
Nhưng mà nàng thật sự không cam lòng, dựa vào cái gì Trang Thư Duy làm ra chuyện như vậy, chỉ phải ngồi đại lao mấy năm, sau khi ra ngoài nàng ta lại có thể vui vẻ sung sướng như vậy.
Mỗi lần đến thăm mẫu thân, Trang Tịnh Nhàn đều hận Trang Thư Duy hận muốn phát điên.
Nàng không muốn buông tha Trang Thư Duy.
Trang Tịnh Nhàn đi tìm Sở Tư Quyết để hắn xem vết thương cho mình.
Sở Tư Quyết là quân y đi theo quân đội, y thuật cao siêu, cũng là bạn thời niên thiếu của nàng.
Quả thực nàng bị gãy mất ba cái xương sườn, Sở Tư Quyết hỏi nguyên do.
Nàng chỉ nói mình luyện võ nên bị thương.
Sau khi nữ đồ đệ của Sở Tư Quyết thoa thuốc cho nàng, nàng liền tới Trang Hầu gia phủ.
Nô bộc ở cửa ngăn cản nàng, không cho nàng tiến vào.
Nơi đây rõ ràng là nhà nàng, thế nhưng nàng lại như người ngoài.
Sau khi được thông báo có người đi ra.
Là Trang Thư Duy.
Nàng ta xem ra còn gầy hơn so với trước đây khiến đôi mắt nàng ta trông to hơn.
Sắc mặt của nàng ta không tốt lắm, thế nhưng vẫn không dấu được vẻ đẹp yêu kiều ấy.
Trang Thư Duy nhìn thấy Trang Tịnh Nhàn liền cười châm chọc.
Trang Tịnh Nhàn nheo mắt, hận bản thân ngày hôm nay không mang kiếm đến.
Trang Tịnh Nhàn bước lên bậc cấp, nàng cao hơn so với Trang Thư Duy một chút, vì thế nàng cúi đầu nhìn nàng ta.
"Ra rồi sao?" Giọng Trang Tịnh Nhàn rất lạnh lùng: "Mùi vị trong đại lao như thế nào?"
Thế nhưng Trang Thư Duy cũng không sợ, nàng ta ngước đầu, nói: "Cũng rất tốt, Quân Hách sau này sẽ càng thương ta."
Trang Thư Duy quan sát Trang Tịnh Nhàn, bỗng nhiên cười hỏi: "Nghe nói ngươi cầu xin Hoàng thượng muốn kết hôn với Quân Hách, nhưng mà Quân Hách yêu ngươi sao?"
Trang Tịnh Nhàn cúi người, vỗ mặt Trang Thư Duy, cười khẽ: "Đương nhiên."
Trang Thư Duy cúi đầu nở nụ cười, ghé sát vào lỗ tai Trang Tịnh Nhàn, nhỏ giọng nói: "Ngươi lừa gạt ai vậy? Ngươi biết Quân Hách cảm thấy ngươi như thế nào không? Chàng cảm thấy ngươi không biết liêm sỉ, vì muốn gả cho chàng mà vu hại ta hại mẫu thân của ngươi. Trang Tịnh Nhàn, ngươi thật là một kẻ đáng thương, ngươi thích Quân Hách nhiều năm như vậy nhưng thứ nhận được chỉ có sự thù hận của chàng."
"Ngươi tốt nhất biết điều một chút đi, chủ động rời bỏ Quân Hách, nhường lại vị trí cho ta."
Trang Tịnh Nhàn cười khẩy: "Ngươi cứ nằm mơ đi."
Trang Thư Duy đứng thẳng người, che miệng cười nói: "Bây giờ ta ở Hầu gia phủ, không phải trong đại lao, cách mẫu thân ngươi gần lắm, nếu ngươi không chịu buông tha vị trí tứ Vương phi, ta sẽ thật sự giết mẫu thân ngươi."
Trang Thư Duy thành công khiến Trang Tịnh Nhàn tức giận.
Nàng xách vạt áo Trang Thư Duy lên, giơ nắm đấm định đánh nàng ta!
Trang Thư Duy bỗng nhiên trưng ra vẻ mặt sợ hãi.
Sau đó là một tiếng quát quát khiến tay Trang Tịnh Nhàn dừng lại.
Nàng bị người nào đó dùng sức đẩy ra, ngã nhào xuống bậc thang.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Quân Hách đang ôm Trang Thư Duy trong lồng ngực.
Gương mặt hắn tuấn tú, phong thái hiên ngang, lạnh lùng kinh người.
Ánh mắt đó dường như hận không thể giết nàng.