Tiền Duyên Như Mộng, Hẹn Ước Chung Thân

Chương 14: Ngươi dám làm tổn thương nàng ta không?




"Vậy ngươi cũng chặt đứt một cánh tay của nàng ta, thế nào?"

Y thuật của Cổ Tử rất cao siêu.

Trang Tịnh Nhàn có thể cảm nhận được bản thân đang hồi phục từng chút một, trước đây tay phải của nàng nắm không nổi kiếm.

Ngày hôm đó Tiêu Quân Hách không tới chỗ nàng như thường ngày.

Chắngr mấy chốc sau đó trên phố lan truyền nhanh chóng tin nhị tiểu thư Trang gia đứt mất một cánh tay.

Trời vừa sang thì Trang Tịnh Nhàn biết được tin tức này.

Nàng thầm than, Tiêu Quân Hách nói là làm, hắn cũng quá mức tàn nhẫn.

Tuy vậy những chuyện này đều không có ảnh hưởng gì tới nàng.

Nàng chỉ muốn sớm được bình phục, được cầm lấy cây cung mà nàng yêu nhất.

Nàng mới vừa biết tin chưa được bao lâu, Tiêu Quân Hách đã tiến vào viện tự.

Y phục của hắn chỉ một màu đen.

Vạt áo lại được làm từ chất liệu có màu bạc.

Hắn nói: "Ta đi thay y phục rồi dẫn nàng đi xem thi đấu võ."

Đại hội tỉ võ được triều đình tổ chức mỗi năm một lần nay lại diễn ra như thường lệ.

Trang Tịnh Nhàn cùng một nhóm võ tướng hàng năm đều đi xem.

Mục đích chủ yếu là để Thánh thượng tuyển chọn nhân tài.

Trang Tịnh Nhàn kéo tay áo hắn lại, quan sát kĩ lưỡng.

Nàng giơ tay, lướt qua lớp vải đen bên cánh tay phải.

Một vệt màu đỏ sậm hiện ra, gần khô rồi, Trang Tịnh Nhàn nhận ra đó là máu.

E rằng đây là máu của Trang Thư Duy.

"Nghe thấy chưa?" Thấy nàng như vậy, Tiêu Quân Hách cũng hiểu được.

Trang Tịnh Nhàn gật đầu, hắn lại hỏi: "Nàng đã hài lòng chưa?"

Trang Tịnh Nhàn nói: "Hài lòng rồi."



Tiêu Quân Hách đưa Trang Tịnh Nhàn đến nơi tổ chức đại hội tỉ võ.

Do thân phận cao quý, phía trên đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho hai người.

Trang Tịnh Nhàn xem chăm chú, mà cách đó không xa, Trang Hầu gia đang nhìn về phía này.

Đợi trận tỉ võ kết thúc, Trang Hầu gia đi tới trước mặt hai người, hi vọng Tiêu Quân Hách cho ông có cơ hội nói chuyện riêng với Trang Tịnh Nhàn.

Hai người này đều không được Trang Tịnh Nhàn yêu mến gì cho cam, thế nhưng được ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.

Hai người đi tới một nơi tĩnh lặng, Trang Hầu gia lại trở về dáng vẻ thường có của ông ta.

"Tịnh Nhàn à." Ông ta ra vẻ nhẹ nhàng.

"Bây giờ con cùng Vương gia đã tu thành chính quả, vi phụ xin được chúc mừng con một tiếng."

Trang Hầu gia không phải loại người thích trò chuyện việc gia đình, nhưng ông ta đã mở lời thì nhất định có mục đích gì đó.

Trang Hầu gia chậm rãi nói: "Vi phụ vừa ý một mảnh đất.."

"Trang Hầu gia nên bỏ ý niệm này sớm đi."

Trang Tịnh Nhàn ngắt lời ông ta.

Sắc mặt Trang Hầu gia trở nên khó coi.

Nói thật, nhân phẩm Trang Thư Duy không tốt nhưng còn dễ nói chuyện hơn với Trang Tịnh Nhàn ưa ương ngạnh này.

Bây giờ muốn nàng mở miệng với Tiêu Quân Hách, không biết lại khiến ông ta phải tốn bao nhiêu công sức đây.

Trang Thư Duy thực sự quá vô dụng.

"Tịnh Nhàn, ta dù sao cũng là cha con."

Chữ "cha" này nghe sao mà nực cười quá.

Trước đây Trang Tịnh Nhàn cho rằng Trang Hầu gia yêu thương Trang Thư Duy.

Giờ xem ra cái sự yêu thương đó cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tiêu Quân Hách chém đứt một cánh tay của nàng ta, Trang Hầu gia nửa chữ cũng không dám nói, tất cả đều vì để đạt được mục đích của ông ta.

Có lẽ trong mắt ông ta, con gái mình chính là quân cờ có thể lợi dụng.

Trang Tịnh Nhàn không có ý định ở lâu, xoay người bỏ đi.

Thấy nàng như vậy, Trang Hầu gia cắn răng: "Với cái tính cách này của con, con cảm thấy Vương gia có thể chịu đựng được con trong bao lâu?"

Trang Tịnh Nhàn không dừng chân, nhẹ nhàng nói câu: "Con không yêu hắn", sau đó nàng tiếp tục bước đi.

Trang Hầu gia sững sờ.

Ông ta biết sẽ không thể ép đứa con gái này làm theo ý mình.

"Trang Tịnh Nhàn!" Nàng còn chưa đi được mấy bước, Trang Thư Duy liền lao vọt ra từ một cửa hàng trống không bên đường.

Nàng ta trông như đang bị bệnh.

Trang Tịnh Nhàn tập trung nhìn vào ống tay rỗng không của nàng ta.

Trang Thư Duy muốn né tránh ánh mắt nàng, nhưng mà hơi động đậy liền khiến vết thương thêm đau đớn.

Cha của nàng nói hôm nay ông ta tới đây là để báo thù cho nàng.

Nhưng mà nàng thực sự không yên tâm với con người của phụ thân nên bèn đi theo.

Kết quả không nằm ngoài dự liệu, nhưng khiến trái tim nàng ta nguội lạnh.

Kỳ thực nàng ta trốn ở đây là vì muốn gặp Tiêu Quân Hách.



Nàng ta nhớ nhung hắn đến phát điên, bệnh đã đến giai đoạn cuối.

Tiêu Quân Hách nhảy xuống từ mái trên, đứng bên người Trang Tịnh Nhàn.

"Quân Hách!" Trang Thư Duy vội gào tên hắn.

Nàng không tin hắn lại chém đứt cánh tay của mình, nhất định là mưu kế của Trang Tịnh Nhàn.

Lúc trước khi Trang Tịnh Nhàn cùng Sở Tư Quyết chạy khỏi Vương phủ, bọn họ đã dịch dung.

Tiêu Quân Hách sao lại có thể làm tổn thương Trang Thư Duy được chứ?

Tất cả những thứ này nhất định là do Trang Tịnh Nhàn giở trò quỷ.

Tiêu Quân Hách không nhìn nàng ta, cúi đầu nói với Trang Tịnh Nhàn: "Ta mới học một món ăn tên là cua hấp rượu, tối nay ta sẽ làm cho nàng ăn."

Trước mặt nàng rất ít khi hắn tự xưng là bản vương.

Lời này vừa vặn lọt vào tai Trang Thư Duy.

Sắc mặt nàng ta biến dạng, sau đó nàng ta tan vỡ khóc lớn.

Thực ra chuyện này nàng phải sớm biết, nhưng mà là bản thân nàng cứ mãi chấp niệm, do dự mãi không chịu buông tay.

Trang Hầu gia cảm thấy mất mặt, gọi người che miệng Trang Thư Duy, kéo nàng ta vào xe ngựa.

Trên đường trở về, Tiêu Quân Hách hỏi Trang Tịnh Nhàn: "Nàng vẫn muốn về sân luyện võ sao?"

Hắn nghe được từ thoại bản một chút chuyện liên quan tới Trang Tịnh Nhàn. Nghe nói Trang Tịnh Nhàn bảy tuổi lập lời thề, đợi nàng lớn lên, nhất định phải trở thành một nữ tướng rồi dẫn theo binh sĩ, bảo vệ ranh giới.

"Muốn chứ." Trang Tịnh Nhàn nói. Nằm mơ nàng cũng muốn. Nàng thích loại cảm giác đó.

Nhưng nàng cũng biết chuyện này là không thể, nàng giết người không thành, danh tiếng đã ô hoại. Lại còn ở ngay trên triều có hành vi ngỗ nghịch với Hoàng Đế. Bây giờ còn là một phế nhân.

Nàng kéo không nổi cung, cầm kiếm không thẳng, nàng cũng không còn là nữ tướng quân xuất binh tất thắng kia nữa.

Tiêu Quân Hách dẫn nàng lên xe ngựa, nắm chặt tay nàng nói: "Sau này nàng sẽ là tướng quân của một mình ta."

Trang Tịnh Nhàn chợt nhớ tới lần đầu bản thân gặp Tiêu Quân Hách.

Mặt thiếu niên mang nét bướng bỉnh.

Trang Tịnh Nhàn chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào đẹp như vậy.

Hắn cưỡi ngựa, ôm một con hổ đã chết trong vòng tay, trong tay nắm trường mâu buộc lụa đỏ lấp lánh ánh bạc.

Hắn xoay người xuống ngựa, đoạt cờ.

Hắn là người đầu tiên hoàn thành.

Trang Tịnh Nhàn liền bị hấp dẫn bởi khí chất đó, thiếu chút nữa tôn nghiêm của nàng hoàn toàn chôn vùi trong tay hắn.

"Nhưng ta không cảm thấy vinh quang, cũng không thấy may mắn." Trang Tịnh Nhàn rút tay lại.

Tiêu Quân Hách hồi phủ thay y phục khác rồi kêu đầu bếp lui xuống.

Hắn tự mình cầm dao làm cơm cho nàng.

Tiêu Quân Hách rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, rất giỏi.

Món cua hấp rượu hắn làm ăn rất ngon.

Trang Tịnh Nhàn ăn uống no say.

Hắn giúp nàng cởi áo khoác.

Nàng nằm nhoài trên giường, hắn lau mái tóc tắm xong vẫn chưa kịp khô của nàng.



Cơn buồn ngủ của Trang Tịnh Nhàn vừa ập đến, bên ngoài đột nhiên có người đến báo tin.

Tiêu Quân Hách đứng dậy đi ra ngoài, nhận được một tin.

Lúc hắn trở lại, vẻ mặt không còn ung dung như ban nãy nữa.

Trang Tịnh Nhàn như có dự liệu, hỏi: "Sở Tư Quyết huynh ấy có khá hơn chút nào không?"

Tiêu Quân Hách chải tóc cho nàng, nói: "Chết rồi."

Trang Tịnh Nhàn cứng đờ người, đầu óc trống rỗng.

Nàng vươn mình ngồi dậy, kéo cổ áo Tiêu Quân Hách.

Nàng cắn răng gằn từng chữ: "Ngươi nói bậy!"

Tiêu Quân Hách nói: "Hắn tự treo cổ."

Ngón tay nàng bám chặt cổ họng hắn, viền mắt đỏ ửng: "Ta không tin."

Ngoại trừ nàng ra không ai biết Sở Tư Quyết của nàng là người thế nào.

Cổ hắn bị nàng làm bị thuơng chảy máu.

Nhìn hắn không giống như đang giả vờ.

Trang Tịnh Nhàn không còn sức lực, nàng buông tay xuống.

Nàng lảo đảo định ra ngoài.

"Ta đi tiễn huynh ấy đoạn đường cuối cùng."

Bây giờ Sở Tư Quyết đã mất rồi.

Nàng không còn gì để quyến luyến nữa rồi.

Tiêu Quân Hách cởi áo choàng trên người, khoác trên người nàng.

Nàng đi được hai bước chân liền mềm nhũn.

Nàng ra sức nhưng không đứng lên nổi, hốc mắt của nàng rất khô, trong lòng khó chịu như là bị người xé nát tâm can.

Nhưng mà nàng không muốn khóc chút nào.

Nàng muốn gặp Sở Tư Quyết nhưng lại không thể bước đi dù chỉ một bước.