Khi đến nơi xem đá cầu, Lý Lạc Yên cảm thấy không khí náo nhiệt và hứng khởi.
- "Hay Hay"- trên khán đài người người hò hét.
Lúc Này Ninh Nhi dắt Lạc Yên chạy vào rồi dẫn nàng đứng trên khán đài vỗ tay.Vừa xem thì thấy dáng vẻ Phong Thần ghi bàn.Ở đây các thí sinh đều đeo mặt nạ nên rất khó nhận ra ai với ai.
- "Bùa..Bùa bình an mất rồi.. chắc có lẽ khi đến đây đã làm rơi mất"
- " Hả"- Ninh Nhi nhìn tìm kiếm xung quanh rồi lấy ra chiếc bùa ban nãy " Này,muội đưa cái này cho huynh ấy"
- " Nhưng cái này là ta cho tỷ mà"
- "Chúng ta ngày ngày gặp mặt đến lúc đó muội đến chùa xin cho ta cái khác..được không? Ayo đừng khóc nữa muội lúc nào cũng khóc bất thình lình như vậy người khác nhìn vào sẽ nghĩ ta bắt nạt muội"- Ninh Nhi cầm tay Lạc Yên để nó vào lòng bàn tay nàng.
- " Cầm lấy, ngoại trừ lần này huynh ấy đến đây chứ khôngg khi nào mới gặp lại muội"
Lạc Yên cười mũi sụt sịt nhìn về phía Phong Thần đang tranh cầu nhưng đội A Thịnh lại ghi bàn.Tình thế gay cấn thì đã kết thúc hiệp đầu.Tiếng gõ trống vang lên
- " Đội A Thịnh giành 18 thẻ "
- " Ninh Nhi với tình thế hiện giờ hình như bất lợi cho chúng ta.." - Lạc Yên lo lắng nói
- " Trận này nhất quyết không được thua..Nếu thua thì sĩ binh quân ta sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.." - Ninh Nhi nhăn mặt quan sát trận đấu.
Tiếng trống lại vang lên bắt đầu hiệp 2.Vừa vào mọi người đã thi nhau tranh cầu thì không may Phong Thần đã bị trấn thương ở chân liền được người khác dìu vào chỗ nghỉ.Lạc Yên thấy vậy lo lắng không thôi, hai tay cầm chặt bùa hộ mệnh hốc mắt cũng đỏ dần long lanh nhìn về phía Phong Thần.Quay sang thì không thấy Ninh Nhi đâu cả.
Ở trên chỗ cao hơn là sứ giả của A Thịnh cầm một con dao nhỏ chém đứt chén trà nóng.
- " Thái tử,... Người đừng có coi thường thanh đao này..Đao này gọt đồng cắt sắt chém vàng chẻ ngọc...Không gì là không thể..giết người không tiếng động..Thái tử có muốn tự mình thử không?"
Thái Tử là cha của Vĩnh Ninh, Ninh Nhi cũng là người thừa kế.Sứ giả A Thịnh cầm thanh đao đưa về phía thái tử.
- "Sứ giả cũng thật thú vị.." - Ông nhếch mép nói mắt liếc nhẹ.
- " Hahaha... Ta xem trận đấu này giống như hai quân đối chọi so dũng khí và võ lực và binh khí..Ta thấy cầu thủ của Đại Đường cũng như nỏ mạnh hết đà..Thắng thua đã định không có gì đáng xem " - tên sứ giả cười lớn.
Ngồi bên cạnh thái tử là cha của Vĩnh An, Lạc Yên cũng lên tiếng:
- " Thắng thua còn chưa biết được, sứ giả buông lời ngông cuồng như vậy..K..hông sợ lát nữa tự vả mặt mình sao?"
Tên sứ giả tức nổ đom đóm mắt cầm thanh đao đập mạnh xuống bàn dần chuyển nụ cười thành vẻ mặt tức tối..
- " Ngươi.."
Thái Tử cũng nói xoa dịu không khí:
- "Nhị đệ của ta trước nay đã kiêu căng, nói chuyện không rõ chừng mực.Sứ giả đừng để bụng..Đao này sắc bén như thế chi bằng mang ra làm giải thưởng cho người chiến thắng thì hơn được không?"
- " Haha sớm nghe nói Tần Vương cao ngạo nhất thời, hôm nay gặp được thật quả đúng như lời đồn" - Tên sứ giả mỉa mai khiến Tần Vương vừa nhấc chén trà lại đặt xuống
- " Vẫn biết thái tử biết đại cục...Được quyết định vậy đi"- Rồi tên sứ giả đặt thanh đao vào mục giải thưởng thì bỗng nhìn thấy Lạc Yên đứng một mình ở khán đài liền nói:
- " Đường hoàng và thái tử vốn đều có ý hữu hảo..Năm đó Đường Hoàng từng hứa hoà thân với bộ lạc A Thịnh chi bằng mượn cơ hội này quyết định chuyện này có được không?"
- "Cái gì?" - thái tử khó hiểu hỏi
- " Ấy..Đó là cô nương của nhà vương gia nào vậy?" - Hắn chỉ về phía Lạc Yên.Tần Vương vừa đưa chén trà lên mồm cũng nhìn theo.Khi biết đó là con gái mình liền trở lên lo sợ vừa nhấp môi lại đặt xuống.Thái tử cũng nhìn ra bộ mặt lo lắng của ông thấy vậy cười khẩy một cái.
...****************...
Lạc Yên vì lo cho Phong Thần liền chạy xuống y viện.Lúc này Phong Thần ngồi ở trong đang có thái y bẻ khớp cho*cộp*.Mặt hắn nhăn lại chịu cơn đau không dám kêu lên tiếng nào. Lạc Yên đứng từ ngoài nhìn vào thấy vậy rấy lo lắng cho Phong Thần.
- "Công tử, vết thương này không nhẹ đâu phải tĩnh dưỡng vài tháng.Người tuyệt đối không thể..." - chưa kịp để thái y dứt câu Phong Thần liền chen vào
- " Trận chiến hôm nay liên quan đến danh dự Đại Đường.Sao ta có thể lâm trận bỏ trốn chứ!?"
- " Nhưng như vậy sẽ nặng thêm..Công tử" - mặc kệ lời khuyên của thái y hắn vẫn quả quyết đứng dậy.Lạc Yên thấy vậy liền chạy vào trong.
- " Không sao đâu..Thân thể của ta từ nhỏ đã khoẻ mạnh..Không đáng ngại."
- " Phong Thần ca ca" - Lạc Yên nhỏ giọng " có phải đau lắm không?"- Thái Y thấy nàng liền hành lễ nói "Huyện chủ" rồi rời đi.
- " sao muội đến đây?Vết thương nhỏ thôi,lo lắng gì chứ? Nhìn mắt muội xem đỏ hoe rồi.Ta chưa đau mà tại sao muội lại khóc?Muội xem, ta khỏi rồi" - Phong Thần xoa đầu trấn an nàng.
- " ah! Đây là bùa bình an...Cho huynh đấy...Nếu ta đưa sớm cho huynh thì huynh đã không sao rồi." - Phong Thần nghe vậy liền cười cầm lấy lá bùa nói:"đa tạ " tính quay sang lấy mặt nạ cùng y phục thì đã mất tiêu rồi hoang mang nhìn xung quanh
- " Y..Phục đá cầu của ta đâu?"
Lúc Này Ninh Nhi đã trộm y phục và mặt nạ của Phong Thần mặc vào rồi cải trang thành nam nhân tiến vào sân.
(Phải...thế này làm sao thắng được.) - tiếng xì xào của những người trong đội bàn tán nản chí.Tưởng chừng không còn hi vọng gì thì bất ngờ lúc này Ninh Nhi bước vào. Khi nàng bước vào phong thái ngời ngời khiến họ phải ngước nhìn.Nàng vẫy tay gọi đồng đội tới bàn chiến thuật.Ngay từ nhỏ Ninh Nhi đã được nuôi dạy không khác gì nam nhân văn chương binh pháp, võ công cô đều chẳng thua ai.thì bên A Thịnh chế nhạo
- " Không ngờ vẫn có người ra sân nộp mạng hahaha"- Bọn chúng cười lớn.
- " Mặc kệ bọn họ đi " - Ninh Nhi không quan tâm tiếp tục phân công cho đồng đội.Khi này thủ lính đánh gườm của A thịnh tiến vào trong sân,hai người lướt qua nhau dường như đã gặp mặt đối phương.Hắn đi đến trước những người đồng phục đen nói lớn:
- " Ta chỉ cần..THẮNG."
- "DẠ" - đám người A Thịnh đồng thanh hô lên rồi chạy vào vị trí của mình
Giờ đây đôi bên đều đã có thủ lĩnh của riêng mình.Ninh Nhi sử dụng binh pháp vào trận đấu lập ra nhạn hình chuẩn bị tấn công, nàng dùng tay để ra kí hiệu cho đồng đội thấy.