Nghe được tin đã tìm thấy công chúa,huyện môn cùng Ngụy Phòng Thần vội vã chạy ra tới cửa huyện nha,cũng vừa lúc hắn ôm nàng về tới.
" Mau truyền thái y" tiếng A Giang vang lên khiến huyện môn thất kinh,ông ta vội vội vàng vàng cho người đi mời thái y.
" Không sao,không có gì đáng lo ngại, công chúa vì quá mệt nhọc,lao tâm dẫn đến ngất đi, sắc theo đơn thuốc này nghĩ dưỡng ít hôm là khoẻ lại".
“Các người lui ra hết đi cho công chúa nghĩ ngơi” Tiếng của Ngụy Phòng Thần vang lên.
" A Giang,chúng ta ra ngoài nói vài câu".
Khép cánh cửa lại A Giang lên tiếng " Có Chuyện gì".
" Ngươi tìm thấy công chúa ở đâu" Ngụy Phòng Thần lên tiếng hỏi.
" Bên ngoài thành U Châu" A Giang khó chịu lên tiếng,đối với hắn nam nhân trước mặt này thật chướng mắt.
" Được rồi, ngươi đi nghĩ đi ta sẽ trông coi muội ấy, đợi vài ngày sau muội ấy khoẻ lại ta sẽ đưa muội ấy trở về thành Lạc Dương, yên tâm ta sẽ không quên công của ngươi" Ngụy Phòng Thần vỗ vai A Giang nói.
" Ta không tranh công với ngươi,để lạc mất công chúa ta cũng một phần có trách nhiệm,nay đã tìm thấy công chúa,coi như gánh nặng trong lòng chúng ta được bỏ xuống, ngươi chăm sóc công chúa cho tốt" A Giang nói rồi bỏ đi,hắn không biết bản thân hắn có bao nhiêu ý muốn ở lại nhìn người con gái bên trong kia tỉnh lại nhưng với thân phận của hắn thì làm sao có thể.
Ngụy Phòng Thần nhìn bóng dáng A Giang rời đi trong lòng không biết diễn tả như thế nào, hắn cũng biết bản thân mình có bao nhiêu yếu kém.
Mở cửa phòng bước vào bên trong,Ngụy Phong Thần đứng lặng nhìn Lạc Yên,hắn ta không biết người con gái này trong thời gian qua đã chịu bao nhiêu khổ cực mà tiều tụy đến thế,trong trí nhớ của hắn ta,Lạc Yên là một cô gái thanh thuần hoạt bát thường hay quấn bên cạnh hắn một tiếng " Phong Thần ca ca " hai tiếng cũng " Phong Thần ca ca".
" Tiểu Ngũ, A Tỷ đưa đệ về Lạc Dương đi ăn cơm trắng có được không" nước mắt tràn ở khoé mi Lạc Yên mấp mấy cánh môi,nhìn thấy cảnh này mi tâm Ngụy Phòng Thần nheo lại hắn ta khom người gần Lạc Yên.
" Lạc Yên muội tỉnh rồi".
" Phong Thần ca ca là huynh sao" Lạc Yên khô khốc cánh môi lên tiếng.
“Không là ta chẳng lẽ lại là ai khác sao, muội nằm yên đó đi ta rót cho muội cốc nước.”
Sau khi uống một ngụm nước thần sắc Lạc Yên có vẻ tốt lên nhiều.
“Muội thấy đỡ hơn chút nào chưa, để muội chịu khổ rồi, đợi muội tịnh dưỡng ít hôm cho khoẻ,rồi ta sẽ đưa muội về Lạc Dương,muội nằm nghĩ đi ta sẽ đi kêu người nấu cho muội vài món thanh đạm”. Nói đoạn Ngụy Phòng Thần quay gót ra cửa.
" Phong Thần ca ca, A Giang đâu huynh có thấy anh ta ở đâu không?".
“Ta kêu hắn đi nghỉ ngơi rồi,đợi ra kêu đầu bếp nấu món ngon cho muội sau đó sẽ quy lại,muội nghỉ ngơi đi”.
Nhìn theo bóng lưng Ngụy Phòng Thần rời đi Lạc Yên không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Không biết Tiểu Ngũ ra sao, A Giang hắn có lo cho Tiểu Ngũ ổn không,thật sự rất muốn thấy sự hiện diện của A Giang ngay lúc này.Không biết tự bao giờ mà trong miệng của nàng lại có sự hiện diện của hai từ " A Giang" có lẽ tự lúc nàng nhìn thấy hắn giết người hoặc có lẽ lâu hơn thế nữa,Lạc Yên cứ mãi nghĩ suy mà không hề hay biết A Giang hắn xuất hiện trong phòng từ lúc nào.
" Công Chúa người đã khoẻ,chúng ta có thể lên đường trở về Lạc Dương". tiếng nói của hắn làm nàng giật mình.
" A Giang! Ngươi đến rồi,mấy ngày nay ta không thấy ngươi" Lạc Yên hỏi lại
Khi công chúa có ý thức về địa vị trách nhiệm với bách tính, hắn của chúng ta cũng có ý thức hơn về giai cấp. Hắn quỳ trước giường công chúa, sóng lưng thẳng tắp làm người ga đau lòng.
Hắn hỏi Lạc Yên:
- " Công chúa không sợ ta nữa sao?"
Chỉ một câu này thôi đã thấy hắn bắt đầu yêu một cách chậm rãi cẩn thận hơn. Sau hàng loạt biến cố, công chúa như giọt sương mỏng mà hắn thì mang trong mình tình yêu bất an.
Hắn bất an vì lo lắng sợ hãi công chúa tổn thương hơn là việc công chúa có yêu hắn hay không.
Ánh mắt hắn nhìn công chúa như chú chó cao lớn ươn ướt, buồn, thương, xót mong đợi
" Trải qua từng ấy chuyện,cái chết ta còn không sợ, sao lại phải sợ ngươi". Lạc Yên điềm đạm trả lời.
" Sao ta hỏi ngươi không trả lời ta, mấy ngày qua ta không thấy ngươi".
" Thần còn công việc phải xử lí" A Giang trả lời.
" Ngươi lại đi tìm Ninh Nhi sao,ngươi không thể tha cho tỷ ấy sao?".
A Giang im lặng không lên tiếng,tay của hắn nắm chặt trên thanh kiếm đến nổi gân tay đã nổi lên, nàng không biết hắn có bao nhiêu khó xử.Vì Ninh Nhi đã chết từ rất lâu rồi hắn sợ nàng vừa trải qua cú sốc lớn nên không dám kể cho nàng biết.
" A Giang!! Ngươi biết không những ngày tháng ta lưu lạc bên ngoài thật sự rất khổ a, ta phải chạy trốn khắp nơi, ta nhìn thấy được cuộc sống khổ cực của người dân, ta nhìn thấy chém giết xem mạng người như cỏ rác, A Giang ngươi vì sao không trả lời ta" Lạc Yên cứ đều đều lên tiếng.
" Đó là nhiệm vụ của ta,cũng là cuộc sống của ta,công chúa nghĩ nhiều rồi,người chuẩn bị ta đưa người về Lạc Dương".
" Tiểu Ngũ,đệ ấy thật đáng thương ta hứa đưa đệ ấy về Lạc Dương nhưng cuối cùng lại không thể làm được,ngươi nói có phải ta là một công chúa vô dụng không?". - Lạc Yên hỏi
" Công chúa đừng nghĩ vậy,đó là số mệnh của cậu bé ấy, thần đã an bài cho cậu bé ấy ổn thoả rồi,công chúa đừng tự trách mình,chúng ta lên đường thôi".
" A Giang ta muốn trở thành một công chúa mạnh mẽ,một người thật tốt,ta muốn tự do,ta cũng không muốn phải bị gả đi để hoà thân,ta muốn ở bên cạnh người ta yêu thương nhưng mà sau khi lưu lạc ta lại phát hiện ra vốn dĩ số mệnh của ta sẽ không theo ý của ta được,ta cũng không thể sống theo ý của mình mà không nghĩ cho dân chúng được".
Lạc Yên không hề nghĩ rằng những lời nói này lại gâm sâu vào trong lòng A Giang như thế.
Nàng gieo vào lòng hắn những ươm mầm nhung nhớ, cho đến ngày gốc rễ đợi chờ đã bám sâu bền chặt, hắn biết trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Ngụy Phong Thần nhưng hắn chẳng thể ngăn bản thân mình thôi nghĩ đến nàng.