[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 30: Tiểu Thống Lĩnh




Nhưng người này không nên gọi là tiểu lang quân vì người ta lớn hơn nàng 2 tuổi, sớm đã có chức quán tên gọi Trác tiểu thống lĩnh

Tiểu thống lĩnh mười tám tuổi, là nghĩa tử dưới quyền Trác công. Cha thường khen công phu của tiểu thống lĩnh rất cao, làm việc sạch sẽ gọn gàng. Trong lòng Lạc Yên thấy kì lạ, nhưng mỗi lần Trác Công đưa hắn đến gặp Tần vương, tiểu thống lĩnh đều mặc một bộ y phục đen, đai lưng xám tro siết bên hông gầy gò, càng giống gốc mai sắc đen.

Dáng vẻ tới lui của hắn rất vội vã, Lạc Yên chưa từng nhìn kỹ tướng mạo của tiểu thống lĩnh.

Lạc Yên đi hỏi Ngụy Phong Thần. Ngụy lang quân sắc mặt âm u, dường như không muốn nhắc đến người này nhiều một chữ. Hắn nhìn Lạc Yên, không để tâm nói: “Trác Lan Giang, là người tốt, cũng không tốt. Nếu muội muốn bớt chút khổ thì cách xa hắn một chút.”

Lạc Yên vẫn tò mò như cũ.

Tiểu thống lĩnh có mũi có mắt, sinh ra cũng tuấn tú, nhưng tiểu thư thế gia không muốn nói đến hắn, Ninh Nhi bảo nàng đề phòng hắn, Ngụy Phong Thần xem thường hắn.Nhưng nhìn khuôn mặt hắn thực sự rất quen…như là đã từng gặp nhưng vắt óc suy nghĩ Lạc Yên cũng chẳng nhớ

Lạc Yên chưa hiểu.

Tần vương yêu quý con gái, mỗi lần nói muốn tìm mối hôn sự tốt cho nàng, Lạc Yên nhớ mong Ngụy Phong Thần, lại trốn tránh không nói, nhưng cũng nhiều lần trong danh sách hỏi đến tiểu thống lĩnh.

Tần vương cười xoa đầu nàng, Lạc Yên gối đầu trong lòng cha, vẫn nghĩ về tiểu thống lĩnh.Tần Vương nhàn nhạt nói:“A Giang rất tốt chỉ là không tốt cho con và cũng không tốt cho người khác.”

Sau đó ông phân phó người dẫn tiểu thống lĩnh đến. Chỉ trong chốc lát, trên hành lang vọng tiếng bước chân vội vàng, Lạc Yên ngửi được mùi máu tanh nồng đậm từ ngoài cửa sổ. Giọng A Giang lạnh lẽo trầm thấp, không nghe ra được bị thương: “Thần bị thương, sợ xúc phạm Tần vương và huyện chủ.”

Tần vương trấn an mấy câu rồi gọi hắn vào, nên hắn bước vào rồi hành lễ đơn giản. Lúc này hắn còn nhỏ, mặt mũi đã sớm nhìn ra vẻ tuấn tú, nhưng không giống các công tử đã lớn ở kinh thành. Hắn không đeo đồ thanh nhã, không có hương phấn thoang thoảng, không mặc bạch y. A Giang chỉ lộ ra đôi mắt đen như mực ngọc. Hắn vốn nên là một gốc mai màu mực, nhưng hắn đến gấp như vậy, không kịp lau vết máu dính trên đôi môi tái nhợt, diễm lệ giống như vết son lưu lại bên tóc mai, từ màu đen đậm đặc như vậy, một gốc mai kiều diễm phong tình nở rộ.

Hắn cũng không để ý. Dường như hắn vừa mới giết người, còn chưa đổi y phục, bụi bặm phong trần, trên người là khí tức mệt mỏi, có muốn đè xuống cũng không đè được.

Vì vậy Lạc Yên cũng hiểu lời của cha.Tiểu thống lĩnh không giống Ngụy Phong Thần, quân tử tao nhã lịch sự, hắn không phải thiếu niên mười tám tuổi hào hoa phong nhã ở kinh thành, hắn là thống lĩnh gần mười tám tuổi của Đại Đường, là nam nhân mười tám tuổi. Hắn không thể thân thiết với người khác, cũng sẽ không thân thiết với người khác. Tiểu thống lĩnh là thanh kiếm để Tần vương cầm chuôi, dùng để kiến công lập nghiệp, là thanh đao để xây dựng tượng đài, là con sói hoang tràn đầy dã tâm mà Trác Công nhặt về và nuôi lớn từng ngày

Đạo kiếm sao có thể có tình. Lạc Yên sợ hãi máu trên người hắn, muốn run cả người, nhưng A Giang dường như không nhìn nàng. Hắn đứng thẳng tắp, máu từ y phục đen rỉ ra, rơi trên mặt đất, dường như hắn giống các tiểu thư mỗi bước đi là có hoa sen nở trên mặt đất, nhưng mà hắn thì là sen giết người.

Tần vương phân phó thuốc trị thương tốt nhất, sau đó xoa đầu Lạc Yên, nên Lạc Yên biết mình phải ra ngoài. Bước ngang qua người tiểu thống lĩnh, dường như nàng ngửi được hương vị khiến người ta sợ hãi. Nàng cắn môi, bước nhỏ chút, lấy hết dũng khí nhìn hắn một cái. Tiểu thống lĩnh dường như thấy được nàng khó chịu nên hơi nghiêng người, Lạc Yên ngẩn người ở đó, nhỏ giọng nói câu xin lỗi.

Tiểu thống lĩnh mím môi mỏng, vết máu kia được hắn nuốt vào, cũng không nhiều lời đáp lại.

tiểu thống lĩnh lạnh lùng sẽ không cười, không khóc, không thích uống rượu, không thích ăn. Hắn chê chuyện phiền phức, coi thường nữ nhân nhu nhược. Mặt đã lạnh, lòng càng lạnh, nhưng Lạc Yên mơ hồ cảm thấy, A Giang cũng không có cách nào nắm bắt được bản thân hắn.

Vĩnh An công chúa không biết từ lúc nào đã nắm bắt được tính mạng của tiểu thống lĩnh. Đối mặt với A Giang, nàng run lẩy bẩy, không dám nói nhiều một câu, bị ép là rơi lệ, cũng không có bất cứ hành động lấy danh tiếng của mình ra để chèn ép người. Nàng yếu đuối như vậy, dễ dàng bị ức hiếp, không có đến một ưu điểm, trừ vẻ ngoài xinh đẹp khiến người khác coi thường.Nhưng giọt nước mắt như nhược và vô dụng đó lại làm một nam nhân vướng bận