[Tiên Duyên Ngàn Kiếp] Hương Trầm Phượng Hoàng!

Chương 28: Gió Đông




Kinh thành có mười hai lang quân tốt, Lý Triệu Tiền Tôn Vương, Trương Trình Từ Sài Đỗ, còn có Ngụy và Phòng.

Duy chỉ thiếu một vị…

Đường Vũ năm thứ chín, Vĩnh An huyện chủ từng bước thăng chức, đầu tiên là cha Tần vương bước vào đông cung, trở thành cánh tay đắc lực của bệ hạ. Sau có vương tử bộ lạc A Thịnh nhất kiến chung tình đến cầu hôn, tiểu huyện chủ bước trên con đường hoa đầy máu thịt của trăm dân từ Đông cung, vinh vinh quang quang trở thành Vĩnh An quận chúa. Không đến mấy ngày, nàng lại ngồi vững vàng danh tiếng Vĩnh An công chúa, gả xa kết thân với thảo nguyên.

Sài nương tử nghe được rất nhiều tin đồn trên phố, giận dữ bất bình. Thế đạo cũng không còn như xưa, giờ nữ tử phải cẩn thận ngôn từ, Sài nương tử cũng chỉ buồn bực trong lòng, oán hận nhổ một cái trên đường.

Nàng trở về phường dệt với một cuộn chỉ xanh biếc. Vân Châu rối ren hỗn loạn, Sài nương tử lo lắng việc làm ăn của phường dệt, còn phải chăm lo cho mười mấy miệng ăn nữ công, mấy ngày ngủ không được ngon. Lạc Yên lại an an ổn ổn ngồi một bên thêu thỏ. Hồ lang quân muốn mấy chục chiếc khăn thêu, Lạc Yên một bên dạy các tiểu nương tử khác, một bên cũng tự mình thêu.

Sài nương tử chế nhạo những chuyện khác của nàng cũng có mức độ, nhưng cũng không hoàn toàn là phế vật. Lạc Yên không hề phản bác, còn cười mềm mại, so với mấy ngày trước chạy trốn thì có sức sống hơn nhiều.

Mấy hôm trước còn bị đuổi khỏi phường thêu lại bị Sài Nương Tử nói người như nàng sớm nên treo cổ tự sát ai mà ngờ nàng đi buộc dây thừng trên cây định tự sát thật.

Ở đoạn đầu, có thể nói Lạc Yên là bông hoa hải đường nở rộ trong cung, không lo không nghĩ. Nàng đơn thuần, tốt bụng, xinh đẹp, lại không hiểu thế sự. Nhưng ở giai đoạn này, Lý Lạc Yên vẫn có thiếu sót về nhu cầu được tôn trọng. Cha nàng, bận rộn chính sự, thương yêu con gái nhưng chỉ giới hạn trong việc an bài người cung cấp cẩm y ngọc thực và hộ vệ. Hai người thiếu giao tiếp, cơ bản đã quên mất tình cảm của Lý Lạc Yên. Lúc đối mặt cha, Lạc Yên rất không tự tin, điểm này có thể thấy qua câu nói “hiếm khi” mà cha nàng thốt ra khi gặp nàng.

Sự thiếu tự tin này xuất phát từ việc người cha vô tình sai sót, khinh thường con gái mình. Ví dụ, khi Lý Lạc Yên khóc vì sợ hãi, tủi thân vì phải đi hòa thân, phụ thân đánh giá “Không thể chấp nhận được” và “Phải học hỏi thêm từ Ninh Nhi.” Sự so sánh và hạ thấp đến từ người thân này thật sự khiến Lạc Yên cảm thấy thất bại.

Nhưng rồi thì Sài nương tử thấy bản thân cũng hơi nặng lời cũng đuổi theo nàng nói vài câu thì nàng liền cùng bà về phường thêu.

Trời hôm nay trong xanh, dù Lạc Yên ăn mặc rách rưới, khí phái toát ra từ mấy chục năm sống trong cẩm y ngọc thực vẫn cực kì khác biệt với các tiểu nương tử ngồi quanh, khiến nàng trở nên đặc biệt bắt mắt. Sài nương tử không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, vỗ vỗ lụa xanh trên bàn, nói: “Tiểu nương tử đúng là có tâm trí nhàn hạ.”

Lạc Yên không thích chỉ đỏ, chỉ muốn dùng chỉ xanh. Sài nương tử không hiểu mấy việc này, chỉ là qua loa mua chỉ đỏ thẫm là được. Mới đầu, khi Lạc Yên nhát gan nói với nàng, Sài nương tử còn châm chọc nàng ấy phế vật. Lạc Yên chịu đựng tủi thân, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, bị ép cũng chỉ nhỏ giọng cãi lại: “Ta không thêu mắt màu đỏ.”

Sài nương tử cảm thấy Lý tiểu nương tử cũng thật kỳ lạ, chỉ mắng nàng nhiều một câu, nàng đã không kìm được nước mắt. Duy chỉ có một vài việc, nàng lại rất có chủ ý.

Nhưng con thỏ nhỏ phế vật không chịu đựng được này lại lọt vào mắt quý nhân, vì vậy Sài nương tử cũng vui vẻ đến bắc phường mua bánh ngọt, lúc về lại qua tiệm ở nam phường mua chỉ xanh.

“Trên đời này cũng có chuyện thật buồn cười.” Sài nương tử biết nàng là người lễ độ, chưa bao giờ nói nhiều lời, nên cũng yên tâm nói chút chuyện không quan trọng: “Nam nhân gây dựng sự nghiệp, lại muốn nữ nhân đi duy trì hòa bình.” Giọng nói đột nhiên đè thấp, nghe có chút sợ hãi: “Nghe nói đông cung đổi chủ, nhưng nói thế nào cũng thấy vị Vĩnh An huyện chủ kia chiếm được lợi đi.”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Lạc Yên nghe những lời này, lòng không khỏi rung động. Nàng hiểu rằng cuộc sống không chỉ có hoa thơm cỏ lạ mà còn đầy rẫy những khó khăn, thử thách. Nàng cần phải mạnh mẽ hơn, không chỉ để đối phó với những lời châm chọc từ Sài nương tử mà còn để tự tin hơn trước người cha nghiêm khắc của mình.