A Giang rất muốn tìm Lạc Yên, nhưng nhiệm vụ vẫn còn dang dở. Lý Ninh Nhi đã xả thân vì đất nước, mong muốn cứu lấy U Châu khỏi tay bộ lạc A Thịnh. Không may, nàng rơi vào tay kẻ thù và bị giết chết. Khi A Giang nghe tin Ninh Nhi đã hy sinh, hắn biết rằng nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành.
- “Lý Ninh Nhi, có lẽ đây là đích đến cuối cùng của ngươi rồi.” - A Giang thầm nghĩ
Phong Thần nghe tin Ninh Nhi chết thì kích động không thôi tưởng rằng A Giang giết Ninh Nhi liền cầm kiếm kề cổ hắn
- “Ngụy Phong Thần, ngươi vì trả thù cho ý trung nhân mà bất chấp tính mạng gia sản sao?”- A Giang nói
- “Ta giết ngươi rồi sẽ tự chết để đền tội!!Ngươi nghĩ thái tử điện hạ sẽ vì ngươi mà tru di ngụy gia sao?” - Phong Thần nghiến răng đáp
- “Vậy sao vẫn chưa ra tay?Hồi cô ta còn sống thì ngươi bất lực tòng tâm bây giờ chết rồi thì ngươi lại có dũng khí trả thù nhưng ngươi tìm sai người rồi.Người giết Ninh Nhi là bộ lạc A Thịnh chứ không phải ta” - A Giang mỉa mai rồi dùng vỏ kiếm đánh bay kiếm trên tay Phong Thần cưỡi ngựa rời đi.
Tâm trí hắn ngay lập tức hướng về Lạc Yên, vì đã một tuần mà Phong Thần vẫn chưa thể tìm thấy nàng.A Giang chỉ thầm trách mắng hắn vì hắn thật vô dụng.
Trong thời gian đó, Lạc Yên bị Hải Lão, một tên buôn người độc ác, bắt giữ. Nàng từ chối ăn uống để phản kháng, nhưng đồ ăn ít ỏi mà nàng có đều bị Sở Lam giành lấy. Đêm đó, Lạc Yên cảm thấy cực kỳ đói và yếu ớt, không thể kìm nén cảm xúc mà ôm mặt khóc, tuyệt vọng không biết phải làm sao.
Trong khi đó, A Giang không ngừng tìm kiếm. Hắn nhớ lại mọi manh mối, kiểm tra từng ngõ ngách, truy hỏi từng nhân chứng. Hắn không thể bỏ cuộc, vì biết rằng Lạc Yên đang ở ngoài kia, cần hắn.
Đêm ấy, Sở Lam có một kế hoạch táo bạo. cô đã nảy ra ý định chuốc say hai tên canh gác để chạy trốn.
Khi đêm tối bao trùm, Sở Lam chuẩn bị một bình rượu mạnh, lén bỏ thêm thuốc ngủ. Hắn mời hai tên canh gác uống rượu, giả vờ như muốn chia sẻ chút vui vẻ giữa bọn chúng. Hai tên canh gác không nghi ngờ gì, nhanh chóng uống rượu và dần dần ngất lịm đi.
Sau khi chắc chắn bọn chúng đã bất tỉnh, Sở Lam lén lút mở cửa phòng giam của Lạc Yên. Nàng giật mình khi thấy cô bước vào.
“Nhanh lên, chúng ta mau trốn thoát,” Sở Lam nói khẽ
Lạc Yên hơi sợ vẫn im lặng.Thấy vậy Sở Lam nói tiếp:“Ta cố gắng lắm mới chuốc say bọn chúng nếu cô không chạy thì đừng trách ta bỏ lại một mình.”
Lạc Yên ngạc nhiên nhưng không có thời gian để thắc mắc. Nàng theo Sở Lam ra ngoài, cả hai lặng lẽ chạy trốn trong đêm. Họ chia nhau chạy về hai hướng khác nhau để tăng cơ hội thoát thân.
Lạc Yên chạy băng qua khu rừng, tim đập thình thịch, nhưng nàng không dừng lại. Bóng đêm và tiếng côn trùng vang vọng làm nàng càng thêm hoảng sợ, nhưng ý chí sống còn đã giúp nàng tiếp tục chạy.
Trong khi đó, Sở Lam chạy theo hướng ngược lại, cố gắng đánh lạc hướng bọn bắt cóc. Tuy nhiên, không lâu sau, Hải Lão và đồng bọn phát hiện ra sự việc và nhanh chóng truy đuổi. Sở Lam bị bắt lại, và dù đã cố gắng chống cự, cô không thể thoát khỏi tay bọn chúng.
Hải Lão nhìn Sở Lam điềm tĩnh nói: “Cô bé hư.”
Sở Lam bị trói chặt và bị dẫn về
Trong khi đó, Lạc Yên cuối cùng cũng thoát ra khỏi bìa rừng. Nàng kiệt sức thấy bên đường có tên ăn mày nên đến ngồi cạnh.Dù tên ăn mày đó thấy nàng kì lạ nhưng cũng mặc kệ còn vứt cho nàng một miếng bánh.Lạc Yên ăn ngấu nghiến, lần đầu tiên nàng phải chịu đói chịu khát đến mức ăn chiếc bánh của tên ăn mày như vậy nhưng dù sao…nàng cũng chẳng còn gì.
Sáng hôm sau khi thức dậy nàng đã không thấy tên ăn mày đâu liền đi lại trong phố lưu lạc khắp nơi.Cô nàng tìm đến quan phủ nhờ giúp đỡ nhưng với dáng vẻ rách nát chúng không tin nàng là công chúa.Cô cũng không mang thứ gì chứng minh thân phận của mình.Tên quan này khẳng định Lạc Yên đang giả mạo thế là liền doạ sẽ bắt nàng còn đẩy nàng ngã ra đất.Lạc Yên thấy không được tin tưởng liền khóc hoảng sợ chạy đi.Từ một công chúa bây giờ lại bị coi như ăn mày thì nàng phải sống thế nào đây?