Trông Lý Lạc Yên nghiêm túc hỏi hắn có bị điếc hay không, A Giang muốn cười lại không thể cười, đứng dậy định đi: “Công chúa, thời gian không còn sớm, người nên nghỉ ngơi.”
Lý Lạc Yên gấp gáp đến đỏ cả vành mắt, âm thanh mang theo chút nức nở “Ta thật là đáng thương mà”.
A Giang hắn được ca ngợi võ nghệ cao cường, ra trận giết người không chớp mắt. Đáng tiếc loại đàn ông con trai thẳng thắn cương nghị như hắn đâu có biết cách đối phó với mấy cô nàng yếu liễu đào tơ?
Mấy lần hắn muốn đi, lại bị nàng dễ dàng cản lại. Lúc nhắc đến Trác công, không hiểu sao A Giang đột nhiên đứng dậy rời đi. Mắt thấy lần này hắn thật sự định đi, đôi mắt công chúa lay động, giả vờ khóc to.
Lạc Yên thuở nhỏ không nín khóc được, vui khóc, buồn cũng khóc. Khóc nhiều đến mức việc này rất có thành tích, đến mức lần này khóc bản thân cảm thấy rất giả, vậy mà bước chân vội vã của người kia thoáng chốc dừng lại.
Hắn nghe được rồi sao? Nhưng nếu biết rõ nàng giả vờ khóc, vì sao lại ngừng chân?
Lạc Yên một bên gạt lệ, một bên nhìn trộm bóng lưng A Giang, càng khóc càng tủi thân, cuối cùng thì thật sự đỏ mắt: "Đến bây giờ ta chưa từng ở một mình qua đêm..."
Trác Lan Giang xưa nay chính trực, toàn bộ kiên nhẫn của cuộc đời hắn đều bị tiểu công chúa này mài mòn hết, lúc này chỉ muốn nàng có thể ngoan ngoãn đi ngủ, cuối cùng không nhịn được bèn phải dùng thủ đoạn mạnh tay.
Thân ảnh cao lớn bỗng nhiên quay lại, ôm nàng lên. Cơ thể trong không trung khiến trái tim đập nhanh, nhịp tim vội vã, Lạc Yên phí sức đáp chân, nhận ra bản thân đã thăm dò quá ranh giới.Hắn chắn ngang bế tiểu công chúa đang khóc thút thít đi về phía giường ngủ, tất nhiên Lý Lạc Yên có giãy dụa, có điều chút sức lực nhỏ bé này chẳng tính là gì đối với hắn.
Người ôm nàng căng cứng cánh tay, hắn đang tức giận sao?
Hôm nay A Giang nghe lời khiến nàng tạm thời quên mất người này có thể dễ dàng tổn thương nàng. Thân hình cao lớn, quanh năm luyện võ, võ công xuất chúng, khống chế một công chúa lớn lên trong thâm cung là việc quá dễ dàng.
Nhưng hắn đặt Lạc Yên lên giường, động tác vấn rất dịu dàng.
Ngoài màn ánh nến yếu ớt, bóng A Giang dài đổ lên người Lạc Yên, bao phủ toàn bộ nàng, vừa chạm liên tách ra, giống như cái ôm dịu dàng mà ngắn ngủi.
A Giang lập tức xoay người lui ra vài bước, quỳ xuống ở nơi cách đó không xa không gần, đưa lưng về phía Lạc Yên nói: “Công chúa an tâm nghỉ nơi, thuộc hạ ngồi ở đây, sẽ không rời đi.”
Nhịp tim Lý Lạc Yên mãi chẳng bình ổn, hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại. Ban ngày mới bị hắn cưỡng ép ôm lên ngựa, bây giờ lại bị ôm về chỗ ngủ, cái danh công chúa này của cô cũng uất ức lắm đó. Cơ mà, hình như A Giang không đáng sợ như trong tưởng tượng nhỉ...
“A Giang?” Lý Lạc Yên nhẹ nhàng gọi.
Vốn cho rằng A Giang vẫn không để ý đến mình, ai ngờ lại nghe thấy hắn ôn hòa đáp lại: "Thần ở đây! ”
Gan Lý Lạc Yên bỗng to lên chút, nàng không ngủ được thế là thử nói chuyện với A Giang: “A Giang, vì sao ngươi lại không để ý tới ta?”
A Giang thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thuộc hạ có lỗi, xin công chúa trách phạt.”
“Vô vị.” Lý Lạc Yên kéo góc chăn đắp lên người, “Ta phạt ngươi làm gì? Hơn nữa, ta chỉ có cái danh rỗng công chúa, mà cũng không cần phạt ngươi thật.”
A Giang lại lặng đi, nói: “Công chúa thứ tội, thuộc hạ không biết cách ở chung với nữ tử.”
Huống chi là tiểu thư cành vàng lá ngọc được cưng chiều như người, ta chưa từng gặp phải.