Ninh Nhi giả làm Lạc Yên, trùm áo mưa và lén lút ra ngoài, nhưng thay vì trốn khỏi phủ Tần Vương ngay, cô chạy đến phòng nơi Trác đại nhân đã đặt ấn thái tử. Cô nhanh chóng trộm ấn thái tử và sau đó mới tìm đường rời khỏi phủ.
Trong khi đó, A Giang dẫn binh lính đến sương phòng để kiểm tra tình hình. Khi vào, họ chỉ thấy Lạc Yên ngất trên giường. A Giang lo lắng gọi: "Quận chúa!!quận chúa!"nhưng Lạc Yên không tỉnh lại. Nhận thấy tình hình nguy cấp, hắn lập tức cho truyền thái y đến chữa trị cho Lạc Yên và đồng thời ra lệnh điều binh lính để bắt Ninh Nhi.
Ninh Nhi nhanh chóng ra khỏi phủ, nhưng binh lính đã bao vây khắp nơi, làm khó khăn cho việc trốn thoát. Tuy nhiên, may mắn thay, cô đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của binh lính.
Ninh Nhi an toàn rời khỏi phủ Tần Vương, mang theo ấn thái tử. Trong lúc này, tình hình ở phủ càng trở nên căng thẳng khi mọi người cố gắng truy tìm tung tích của cô.
Sáng hôm sau, Ninh Nhi đang tìm cách rời khỏi thành. Khi đi trên đường, cô bất ngờ bị binh lính phát hiện. Ngay lập tức, cô bắt đầu chạy trốn. Trong lúc chạy, cô gặp Tề Mặc đang cưỡi ngựa. Không do dự, Ninh Nhi cướp ngựa của Tề Mặc và tiếp tục chạy trốn.
Đám lính vẫn đuổi theo sát sao, không chịu từ bỏ. Ninh Nhi phi ngựa vào một con hẻm hẹp, cố gắng tạo khoảng cách với binh lính. Khi vào sâu trong hẻm, cô sử dụng khinh công để nhảy qua bức tường, bỏ lại đám lính phía sau và trốn thoát an toàn.
Ninh Nhi, để thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy, đã nhờ đám thương buôn giúp đỡ. Nhưng không ngờ, người đứng đầu đám thương buôn lại chính là Tề Mặc – người mà cô vừa cướp ngựa. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Dù ngại ngùng và lo lắng, Ninh Nhi vẫn cầu xin Tề Mặc giúp đỡ.
Tề Mặc, dù bất ngờ trước tình thế này, đồng ý giúp Ninh Nhi, nhưng đổi lại cô phải giao thanh đoản đao của mình cho hắn. Trong tình thế cấp bách, không còn cách nào khác, Ninh Nhi đành chấp nhận điều kiện này. Cô trao thanh đoản đao cho Tề Mặc và nhanh chóng ẩn mình trong đoàn thương buôn.
Trong khi đó, A Giang đã điều tra đến và dẫn binh lính đến cổng thành để ngăn đội thương buôn lại. Hắn lùng sục khắp nơi, kiểm tra từng thùng hàng nhưng không thấy dấu vết của Ninh Nhi. Không còn cách nào khác, A Giang đành cho đội thương buôn rời đi, nhưng không bỏ cuộc. Hắn nhanh chóng cho người đứng ở Thập Lý để ôm cây đợi thỏ, đồng thời gọi cả Phong Thần đến để hỗ trợ.
Sau khi ra khỏi thành và đến bìa rừng, Tề Mặc trao cho Ninh Nhi một con ngựa rồi chia tay. Tuy nhiên, khi cưỡi ngựa một đoạn, Ninh Nhi bất ngờ gặp nhóm của A Giang và Phong Thần đã chờ sẵn. Không còn cách nào khác, Ninh Nhi lập tức quay đầu chạy trốn.
Cô chạy đến khi thấy phía trước là ngõ cụt, chỉ còn lại một cây cầu gỗ cũ nát và dòng nước siết phía dưới. Bị bao vây từ mọi phía, Ninh Nhi quyết định phi ngựa qua cây cầu. Cây cầu gãy vụn, con ngựa rơi xuống dòng nước, còn cô may mắn bám được vào một sợi dây thừng trên cầu.
Phong Thần, từ xa, dùng cung tên nhắm thẳng vào Ninh Nhi. Một mũi tên bay vút và trúng vào tay cô. Đau đớn và mất thăng bằng, Ninh Nhi không thể giữ được và rơi xuống vực. Cơ thể cô chìm dần vào dòng nước siết, biến mất khỏi tầm mắt của những kẻ truy đuổi.
................
Lạc Yên tỉnh lại và ngay lập tức đến phủ Tần Vương. Khi đến nơi, cô thấy Tần Vương đang làm việc. Lạc Yên tiến tới hành lễ.
"Lạc Yên thỉnh an phụ thân" Lạc Yên nói với giọng cung kính.
Tần Vương nhìn lên, thấy Lạc Yên, ông cười hiền từ: "Hiếm khi thấy con chủ động tìm đến phụ thân... Có phải có chuyện gì không?"
Lạc Yên lắc đầu, cố giữ vẻ bình thản: "Không có gì, chỉ là con muốn thăm phụ thân một chút thôi."
Tần Vương gật đầu: "Vậy khó cho con có lòng rồi. Nếu không có gì thì lui xuống trước đi."
Tuy nhiên, Lạc Yên không rời đi. Cô hít một hơi sâu, quyết định nói ra điều mình lo lắng: "Thật ra, Lạc Yên có chuyện muốn... muốn hỏi thăm về Ninh Nhi." Nàng quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, cầu xin: "Phụ thân, xin người đừng làm hại Ninh Nhi."
Tần Vương nhìn Lạc Yên một lúc lâu, trầm ngâm. Ông không nói gì, chỉ nhìn con gái mình, rồi nhẹ nhàng đặt bút xuống, bước lại gần và đỡ Lạc Yên đứng dậy.
"Lạc Yên, con rất quan tâm đến Ninh Nhi, phải không?" ông hỏi, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng nghiêm nghị.
Lạc Yên gật đầu, nước mắt chảy dài: "Ninh Nhi tỷ ấy từ nhỏ đã bảo vệ Lạc Yên.. Xin phụ thân, hãy tha cho tỷ ấy. Con tin rằng Ninh Nhi không có ác ý gì, chỉ là do tình thế ép buộc."
Tần Vương thở dài: "Ta hiểu tâm lòng của con. Nhưng hãy quên trên thế giới tồn tại một Ninh Nhi đi.Con hãy yên tâm và trở về phòng nghỉ ngơi đi."