Tác giả: 四大皆空
"Không ai tin?" Ngọc Đỉnh đột nhiên đứng lên cất cao giọng, "Không phải Thái Thượng Lão Quân nắm rõ đầu đuôi mọi chuyện đấy sao? Còn có Đông Hải Tứ công chúa, và cả tiểu hồ ly kia nữa, ký ức bị phong bế vẫn có thể phá giải! Sao lại có người không tin?"
Quả nhiên là lão Quân đã nói hết với sư phụ, Dương Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu: "Sư phụ nói rất có lý, ký ức bị phong bế có thể giải, nhưng cũng có thể sửa đổi không phải sao?"
"Thái Thượng Lão Quân," Ngọc Đỉnh tức giận run lẩy bẩy, giọng nói run rẩy đứt quãng, tiếng rống to vang khắp động, "Thái Thượng Lão Quân chẳng lẽ cũng có người nghi ngờ ký ức của ông ấy bị sửa lại sao?"
Dương Tiễn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Ngọc Đỉnh, cuối cùng vẫn mở miệng xóa bỏ ý nghĩ tự lừa mình dối người của sư phụ: "Sư phụ thật sự cho rằng chuyện này có thể nói?"
Ngọc Đỉnh chân nhân như bị người khác đánh một gậy, y buông thõng hai tay, dừng lên án, mặt mày xám tro nhìn Dương Tiễn. Y là sư phụ của Dương Tiễn, hiểu Dương Tiễn, hiểu Tam giới, không có gì là không biết, thế nhưng không tìm được cách nào ngăn Dương Tiễn nói ra sự thật mà mình không muốn đối mặt.
"Trầm Hương cứu mẹ trải qua bao đau khổ, tất cả mọi người đều cảm động vì điều đó. Nếu như lúc này nói cho Thiên hạ biết, đây là kế hoạch của một mình con, do một mình con làm ra, thì chẳng phải cả nhà bọn họ sẽ trở thành trò cười cho Thiên hạ hay sao?" Dương Tiễn ngừng một lúc, trong đầu hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của Trầm Hương mà đau đầu không thôi. Đứa trẻ đơn thuần thiện lương cũng không tính là quá ngu dốt, thỉnh thoảng có chút tự tôn nhạy cảm, nếu như việc này bại lộ thì e là nó sẽ không thể vượt qua được kể cả cửa ải của chính bản thân nó.
"Ai cười? Coi như bị cười thì có làm sao, mất mấy lạng thịt?" Ngọc Đỉnh mạnh miệng, mặt không cảm xúc.
Dương Tiễn không ngờ Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn không chịu tin tưởng. Hắn do dự một lúc, hận không thể nói rõ ràng ra hết: "Sư phụ, Tân Thiên Điều đã xuất thế, chính là một phần Thiên Điều mà năm đó con lén lút dùng. Mặc dù không hẳn là mười phân vẹn mười, nhưng con tự nhận thấy có thể xưng là công bằng hợp lý. Phần Thiên Điều này là Nữ Oa nương nương khắc vào Ngũ Thải Thạch, là Trầm Hương hiếu động lòng trời mới có được, là kết quả cho sự đoàn kết đấu tranh không sợ cường quyền của chúng tiên, vì lẽ đó nó mới được tất cả mọi người tiếp nhận. Nếu như bây giờ chúng ta nói với Tam giới, Thiên Điều này xuất phát từ tay Dương Tiễn, ai sẽ phục? Cứ nói Vương Mẫu đi, bà ta sẽ ngay lập tức lật đổ tất cả, khi đó sư phụ nghĩ sẽ có bao nhiêu người đứng ra phản bác? Lấy lập trường gì để phản bác? Không ai có thể lấy chúng sinh Tam giới làm quân cờ. Chê cười không chỉ có Trầm Hương, mà còn là tất cả thần tiên tham dự phản thiên."
Quạt hương bồ rơi xuống đất, từng lời của Dương Tiễn như nước lạnh dập tắt chút hy vọng bé nhỏ của Ngọc Đỉnh, làm tim gan xương tủy của Ngọc Đỉnh lạnh thấu.
Dương Tiễn đỡ mép giường, khom lưng nhặt chiếc quạt lên, không nói thêm một lời. Kế hoạch này từ đầu đến cuối chỉ có một kết cục, chân tướng có công bố hay không thì hắn vẫn là tội nhân. Huống hồ, lão hồ ly quả thật đã chết rồi, Tôn Ngộ Không gân cốt đứt đoạn suýt nữa vong mạng, cánh tay của lão Lục bị chặt đứt, hồn phách của Đinh Hương gắn liền với rìu thần... Rất nhiều người, hắn chưa bao giờ hỏi xem bọn họ có nguyện ý hay không đã ép tất cả phải bước lên con đường này. Một chút sơ sẩy, mọi người sẽ chết hết, chỉ còn là những linh hồn không có nhận thức.
Ngọc Đỉnh khoác tay lên vai Dương Tiễn, con đường phía trước đã không thể nào quay đầu lại, nhưng bằng tất cả những gì mình có y vẫn muốn cuộc sống sau này của đồ nhi vô ưu vô lự: "Thôi, đừng nghĩ nữa."
Dương Tiễn lắc đầu, hắn không có vì thế mà ưu phiền, cũng chưa từng hối hận. Thị phi đúng sai hắn sẽ tự mình phán xét, rốt cuộc thì Thiên Điều gây loạn Tam giới cũng đã sửa lại. Hắn mới tỉnh dậy, tinh thần còn yếu, lúc nãy sắc mặt nhìn vẫn còn hồng hào giờ đây đã trắng bệch đến mức đáng sợ, e là hiệu quả của chén thuốc đắng mà Ngọc Đỉnh cho hắn uống trước khi đi đã sắp hết rồi.
Ngọc Đỉnh khẽ thở dài, bước tới đỡ Dương Tiễn nằm xuống, nhìn hắn vừa đặt lưng xuống giường là bắt đầu mơ mơ màng màng, trong lòng Ngọc Đỉnh càng thêm chua xót.
Dù gì cũng là vết thương suýt nữa hồn phi phách tán, e là phải cẩn thận tịnh dưỡng mới khỏi được. Nhưng nên dùng thuốc gì đây? Hạt sen tính lạnh sợ Dương Tiễn mới tỉnh sẽ không chịu được, bổ hồn thảo thì có dược tính quá mạnh mẽ e là cũng không được, còn đan dược của sư phụ tốt thì tốt đấy nhưng mà... Ngọc Đỉnh vừa suy nghĩ vừa gõ nan quạt lên lòng bàn tay còn lại. Y lẩm bẩm rời khỏi động phủ, nhìn thấy đồng tử cưỡi tiên hạc bay qua không biết là của nhà ai, Ngọc Đỉnh bèn hô lên: "Ngươi ngươi ngươi, đúng chính là ngươi đấy, đi theo bần đạo lấy một số thứ."
Đồng tử bị điểm tên đau khổ nhìn Ngọc Đỉnh: "Chân nhân, người lại muốn đi cướp đồ của vị thượng tiên nào?"
Ngọc Đỉnh liếc xéo cậu ta: "Không có tôn ti trật tự! Bần đạo cướp đồ khi nào? Bần đạo chỉ đến chỗ của Xích Tinh Tử sư huynh lấy vài cây nhân sâm tinh mà thôi."
Đồng tử lủi thủi đi theo Ngọc Đỉnh đến động Vân Tiêu núi Thái Hoa.
Thế là bên trong núi Côn Luân tiên khí lượn lờ lại truyền ra một tràng tiếng ồn làm chấn động một nửa núi Thái Hoa. Ngọc Đỉnh lấy quạt che mặt cười gian nghênh ngang rời đi, Xích Tinh Tử ở phía sau vẫn chưa từ bỏ ý định: "Sư đệ! Một cây là đủ rồi, thật đó! Đệ trả hai cây còn lại đi! Sư đệ!" Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng tiên thú gào thét vì bị quấy nhiễu mộng đẹp.
Ngọc Đỉnh mang nhân sâm tinh trở về, nhanh chóng chế biến bỏ vào nồi, rồi quay về động ngồi trông chừng Dương Tiễn, nhìn khuôn mặt an tĩnh say giấc của hắn. Ngọc Đỉnh biết hắn mệt, cho nên mới ngủ sâu như vậy. Ngọc Đỉnh cũng biết hắn chắc chắn không có đi tìm đường chết, chỉ là sống quá mệt mỏi mà thôi. Giống như ngàn năm trước Ngũ ca tính kế lấy mạng hắn, Ngọc Đỉnh không tin hắn sẽ không có cách bảo vệ tính mạng của hắn và Hao Thiên Khuyển. Dương Tiễn ghét bị người khác uy hiếp, thế nhưng lần đó lại phối hợp như vậy, chỉ vì hắn nói hắn mệt rồi, có rất nhiều chuyện nghĩ không ra cũng chẳng thiết nghĩ nữa.
Có điều, thời gian ngàn năm, lẽ nào hiện tại Ngọc Đỉnh vẫn có thể như trước kia, phẩy quạt nhìn hắn rời đi hay sao?
Mệt thì hãy nghỉ ngơi. Mệt thì cứ nghỉ ngơi là được rồi.
Mấy ngày sau, Ngọc Đỉnh điên cuồng điều chế đủ thứ thảo dược đông y, một bát rồi lại một bát cho Dương Tiễn uống. Nếu Ngọc Đỉnh thấy Dương Tiễn do dự thì y chỉ cần để lộ vẻ mất mát là có thể ép Dương Tiễn phải cắn răng uống hết mấy chén thuốc đen sì.
Hoàng Long chân nhân có thời gian rảnh tới thăm, chỉ vào Dương Tiễn, khẳng định một cách chém đinh chặt sắt rằng Dương Tiễn có tâm sự tích tụ trong lòng, không có lợi cho việc chữa thương, chi bằng để Hoàng Long cùng Ngọc Đỉnh đi một chuyến đến Thiên Đình mang Dương phủ về, nói không chừng Dương Tiễn vui lên thì vết thương cũng sẽ khá hơn.
Ngọc Đỉnh cân nhắc một lúc, về động dặn dò Dương Tiễn vài câu, sau đó hưng phấn cùng Hoàng Long khởi hành.
Dõi theo bóng lưng hấp tấp rời đi của Ngọc Đỉnh chân nhân, hai chữ "Không cần" kẹt lại trong cổ họng Dương Tiễn, không kịp nói ra.
Hắn duỗi người, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, cộng thêm mấy ngày nay chỉ toàn nằm với nằm khiến cơ thể đã trở nên cứng ngắc, nhưng trong lòng lại yên bình một cách kì lạ. Hắn tự biết mình làm phiền các sư trưởng Côn Luân hao tâm tốn sức cứu chữa, cho nên mấy ngày qua cũng biết thân biết phận ngoan ngoãn hơn không ít. Nếu chuyện bên ngoài tạm thời không cần hắn nhọc lòng thì chi bằng ở lại Côn Luân tu luyện chừng trăm năm, cũng để cho bọn họ an tâm. Huống hồ mình thân là đệ tử Côn Luân mà quanh năm suốt tháng lại bôn ba bên ngoài tranh quyền đoạt lợi, chưa từng làm trọn hiếu đạo với sư phụ sư tôn, tóm lại vẫn là không đúng.
Bị quản thúc mấy ngày nay, không dễ gì Ngọc Đỉnh chủ động rời đi, Dương Tiễn có ý định đến bái kiến những sư trưởng khác, thứ nhất là cảm tạ ân cứu mạng, thứ hai là có thể đi dạo quanh đây một chút, coi như giãn gân cốt.
Hắn cảm thấy về tình hay về lý thì mình đều nên nhanh chóng đến bái kiến chư tiên, tự mình giải thích mới phải, bèn duỗi người leo xuống giường, rửa mặt chải tóc rồi thay một bộ đạo bào sạch sẽ, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, lúc này mới ra khỏi động phủ.
Thế giới bên ngoài động, dưới ánh mặt trời chan hòa, vạn vật phát triển phồn thịnh, xa xa có tiếng tiên hạc kêu, ở gần có hương thơm của hoa cỏ. Cỏ mọc én lượn, sông xuân nước ấm, gió lướt qua vạn vật, mang lại sức sống cho từng tấc đất.
Dương Tiễn chợt rùng mình, cho đến giờ phút này hắn mới thật sự ý thức được bản thân mình đã sống lại. Những âm mưu tính toán khiến người buồn nôn, những nguy hiểm trắc trở làm người bất an, những ngờ vực chán ghét đáng sợ hãi, rốt cuộc cũng biến mất sau khi trùng sinh như một cơn ác mộng.
Chậm rãi rảo bước, cũng không hẳn là Dương Tiễn cảm thấy ung dung thích ý, chỉ là trải nghiệm rõ rệt dường như đã qua mấy đời làm trái tim cứng rắn của hắn rốt cuộc cũng mềm mại trở lại. Côn Luân tiên cảnh, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Dương Tiễn vừa đi vừa ngắm cảnh, không có cưỡi mây, thỉnh thoảng còn ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ đến khi hắn tới Ngọc Hư cung đã là chuyện của mấy canh giờ sau.
Đồng tử mặc bạch y đứng bên ngoài Ngọc Hư cung nhìn thấy Dương Tiễn liền vái chào, sau đó vào bên trong thông báo, chốc lát lại quay trở ra dẫn Dương Tiễn vào trong.
Trong cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắm hai mắt ngồi trên đài bát quái, dáng vẻ không thể mạo phạm. Những kim tiên còn lại ngồi quỳ hai bên, gác phất trần trên tay, nhìn chằm chằm Dương Tiễn, trong mắt không nhiễm tạp trần, trông có vẻ đầy khí chất thần tiên.
Dương Tiễn rũ mắt, không có nhìn thẳng vào Nguyên Thủy Thiên Tôn và các kim tiên, cho đến khi bước vào tới giữa điện mới dừng chân, cúi người hành lễ với Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi đến các kim tiên hai bên, sau đó lại quay sang quỳ xuống trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Đệ tử Dương Tiễn, bái kiến sư tôn."
Nguyên Thủy Thiên Tôn không có phản ứng, các kim tiên cũng im lặng, có cảm giác như câu bái kiến vừa rồi chỉ là ảo giác. Bên trong Ngọc Hư cung trống rỗng, ngay cả tiếng hơi thở cũng không có, cứ như không hề có bất kì vật sống nào ở nơi này.
Dương Tiễn thu hồi hết vẻ sắc bén bên ngoài, trở nên vô cùng dịu ngoan, yên lặng không nói một lời, kính cẩn nghe theo giống như một đệ tử bình thường mới vừa vào sư môn kính nể sư phụ.
—— W?️✝️✝️?️?️D ——