[Tiễn Độc] Ngàn Năm Như Một Cái Chớp Mắt

Chương 2




Tác giả: 四大皆空

Bên ngoài Côn Luân tiên cảnh, một cây quạt chở theo hai người phóng với tốc độ cực nhanh. Dương Tiễn nằm mê mang trên cây quạt, ngân giáp đã bị Ngọc Đỉnh lột bỏ, chỉ còn lại mỗi huyền y, trông có vẻ đơn bạc không nơi nương tựa. Hắn nhắm chặt hai mắt, không còn hơi thở, an tĩnh đến mức đáng sợ. Hồn phách bất lực bám bên ngoài thể xác, thỉnh thoảng có tản ra, rồi lại vì đan dược của Ngọc Đỉnh mà rơi trở về.

"Ngọc Đỉnh sư thúc," Một giọng nói trống rỗng vang lên, "Sao hôm nay lại có tâm trạng về thăm mọi người Xiển giáo thế ạ?"

Ngọc Đỉnh không mảy may giảm tốc độ, mất kiên nhẫn kêu: "Ngươi mở kết giới ra cho ta, bảo các sư huynh đệ đến chỗ sư phụ! Nhanh lên!"

Người trông cửa không đáp lại. Ngọc Đỉnh không hề bị cản trở lao vào trong Côn Luân, chính là nơi ở của Xiển giáo.

Ngọc Hư cung vừa xuất hiện trước mắt, Ngọc Đỉnh đã lớn tiếng gào lên: "Cứu mạng đi cứu mạng!"

Mọi người Xiển giáo giật mình. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng hai mắt, liếc thoáng qua Ngọc Đỉnh chật vật đuổi tới, thấy y tứ chi đầy đủ, hành động nhanh nhẹn, bèn nhắm mắt trở lại.

Thái Ất chân nhân run rẩy đi vòng vòng quanh Dương Tiễn nằm dưới đất, kinh sợ: "Còn có người có thể đả thương hắn đến mức này? Chúng ta lánh đời đã lâu, lẽ nào bên ngoài xuất hiện thêm nhân vật nghịch thiên nào chăng?" Nói đoạn dừng một chút, kéo tay áo Ngọc Đỉnh, run lẩy bẩy, "Dương Tiễn đã thành ra thế này, sư đệ, Na Tra đâu?"

Ngọc Đỉnh hất phăng Thái Ất ra một cách thô bạo, nổi giận đùng đùng: "Đồ nhi của ngươi nào cần ngươi lo lắng, nó rất ổn. Chẳng lẽ ngươi không biết, mấy năm trước dù là bần đạo nhìn thấy nó cũng phải đi đường vòng sao?"

Thái Ất khó hiểu sờ mũi, muốn hỏi xem mình đắc tội Ngọc Đỉnh lúc nào, lại thấy Ngọc Đỉnh bổ nhào lên người Nguyên Thuỷ Thiên Tôn như hổ vồ mồi, suýt chút nữa bổ gục Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đang ngồi đả toạ: "Sư phụ à, đồ nhi chỉ có một đồ đệ này thôi, người nhất định phải cứu nó!"

Nghe Ngọc Đỉnh khóc la om sòm, mọi người không biết phải làm sao, đành dời tầm mắt đi, âm thầm sầu lo mấy năm nay Ngọc Đỉnh ở bên ngoài không biết có làm mất thể diện của mười hai Kim Tiên hay không.

Quảng Thành Tử tiến lên khuyên nhủ: "Sư đệ đừng vội. Khả năng của Dương Tiễn không phải chúng ta không biết, huống chi hắn là môn hạ của Xiển giáo ta, chẳng lẽ chúng ta lại thấy chết không cứu? Chỉ là đệ hoang mang mất bình tĩnh như thế, chúng ta không cách nào biết được đã có chuyện gì xảy ra, rồi phải làm cách nào để cứu."

"Điên điên khùng khùng, không có chừng mực." Nguyên Thuỷ Thiên Tôn liếc mắt nhìn Ngọc Đỉnh, giả vờ trách cứ hai câu. Cuối cùng ngài cũng chịu đứng dậy bước tới chỗ Dương Tiễn, "Ngươi ở bên ngoài giả ngây giả dại quen rồi, về đến nhà vẫn như thế? Con khỉ kia không phải đồ đệ của ngươi à?"

Ngọc Đỉnh vô cùng xấu hổ, còn mọi người thì không nhịn được phì cười. Lại nói năm đó Ngọc Đỉnh thu nhận đồ đệ, mọi người đều đang bế quan, cho nên ngoại trừ Thái Ất không có ai biết đến Dương Tiễn. Sau đó mấy năm, Ngọc Đỉnh mới đưa Dương Tiễn trở về bái kiến, đến trong chớp nhoáng, cũng không biết vì chuyện gì mà lại vội vàng rời đi. Mãi đến trận chiến Phong thần, thấy Dương Tiễn giết địch dũng mãnh, lại không kiêu ngạo kể công, lúc này mới thật tâm xem hắn như người một nhà. Khi đó mọi người còn cười bảo, Dương Tiễn đối đãi với người khác khiêm tốn có lễ, lên chiến trường thì cứ như thay đổi thành một người khác, chẳng lẽ cũng là chiến thuật?

Sau khi xem xét tình hình của Dương Tiễn, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tấm tắc vài tiếng: "Ở bên ngoài rốt cuộc đã làm gì, sao lại bị quần ẩu như thế này." Nói đoạn, ngài quét mắt qua phía Thái Ất với sắc mặt phức tạp, làm Thái Ất càng thêm khó hiểu.

"Sư phụ, mấy chuyện này nói sau. Người mau thi pháp khóa hồn phách của đồ nhi con lại đi, con sợ chậm trễ nữa thì nó sẽ hồn phi phách tán mất!" Ngọc Đỉnh sốt ruột la lên.

"Không có tí tiền đồ! Chuyện này mà còn phải để vi sư tự mình làm." Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hờn giận bất mãn, thế nhưng động tác trên tay lại chẳng may mảy chậm trễ. Pháp lực hồn hậu bọc lấy Dương Tiễn kín mít.

Nhìn Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thi pháp, Quảng Thành Tử vội vàng kéo Ngọc Đỉnh, hỏi: "Sau đó thế nào?"

Mọi người ở đây đều tiên pháp trác tuyệt, cao hơn Ngọc Đỉnh tới mấy tầng, nhưng nếu luận kiến thức thì lại không sánh bằng Ngọc Đỉnh.

Ngọc Đỉnh cuống quýt trả lời Quảng Thành Tử: "Sư huynh giúp sư phụ một tay, trước tiên giúp Dương Tiễn khôi phục mấy vết thương ngoài." Rồi xoay sang những người còn lại, "Mọi người ai sẽ đến chỗ lão Quân lấy thuốc?"

Hoàng Long chân nhân đáp ngay tắp lự: "Ta, ta đi!" Dứt lời liền biến mất.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn liếc xéo Ngọc Đỉnh, "Ta để ngươi thiếu thuốc à?"

Ngọc Đỉnh chân nhân vội la lên: "Không giống nhau mà sư phụ! Tạm thời người có thể đừng giận dỗi được không! Sư phụ, sinh tử hoàn của người đâu? Người để chỗ nào?" Vừa nói vừa chạy vào trong nội thất, lục tìm một hồi, miệng không ngừng nghỉ: "Thái Ất sư huynh, huynh quay về hái vài hạt sen ngàn năm đi. Chọn cái có nhiều linh khí nhất, Dương Tiễn cần phải bồi bổ."

"Nói vậy nghĩa là không sao đúng không?" Thái Ất vừa hỏi vừa cưỡi mây bay đi, phía sau còn vọng lại tiếng của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn: "Sư phụ ngươi đã ra tay thì chuyện gì có thể xảy ra được hả?"

Trong thời gian ngắn, bên trong kết giới Côn Luân sơn thanh tịnh hơn một ngàn năm bỗng trở nên náo nhiệt. Mọi đỉnh núi đều ồn ào huyên náo. Chúng tiên lôi hết thảy mọi bảo bối mà mình cất giấu dưới đáy hòm ra, bụi mù tốc lên cao trăm trượng, đem tất cả đến Ngọc Hư cung như dâng vật quý, với ý đồ là người đầu tiên cứu Dương Tiễn nhằm có chút vốn để khoác lác vài chục năm.

Ngọc Đỉnh giậm chân cáu giận: "Đây mà là cứu người à! Các ngươi đang làm gì, dâng lễ vật?"

Cho đến khi mười tám canh giờ trôi qua, tính mạng của Dương Tiễn thực sự an toàn, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới mệt mỏi phất tay bảo Ngọc Đỉnh đưa Dương Tiễn về, trong ngoài Côn Luân khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có.

Song đến sáng sớm ngày thứ hai, Ngọc Đỉnh vừa mở mắt ra là động phủ các nơi lại bắt đầu náo loạn. Chỗ này hái mấy cây tiên thảo, chỗ kia bốc vài viên thuốc, Ngọc Đỉnh cau mày chỉ hận không thể tìm hết tất cả thứ thuốc tốt nhất trong Tam giới.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên đài bát quái mỉm cười, không hề lên tiếng, để mặc y muốn làm gì thì làm.

Xích Tinh Tử khóc lóc kể lể bất thành, chỉ có thể xụ mặt: "Sư tôn, biết người thiên vị Ngọc Đỉnh, thiên vị lên đến tận Tây Thiên!"

Mặc dù Dương Tiễn bị thương nặng, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đích thân chữa trị, sinh tử hoàn lại là thánh vật cải tử hồi sinh hiếm thấy, đương nhiên không cần thứ thuốc tiên khác. Song Ngọc Đỉnh vẫn cứ nhắm mắt càn quét, thấy cái gì là lấy cái đó.

Mọi người lại thức suốt đêm đem hết đồ đã lấy ra giấu đi, tuy nhiên không một ai hỏi Ngọc Đỉnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ tin tưởng Ngọc Đỉnh nếu muốn nói sẽ tự động nói, còn nếu không muốn nói thì cũng không cần phải biết.

So với cảnh ồn ào nhốn nháo bên ngoài, núi Ngọc Tuyền động Kim Hà lại yên tĩnh không một chút tiếng động.

Dương Tiễn nằm trên giường, thay một bộ đạo bào sạch sẽ. Ngọc Đỉnh ngồi bên giường băng bó vết thương cho hắn. Phần lớn vết thương nhờ pháp lực của Quảng Thành Tự đã khép lại, chỉ còn lại những vết thương nặng dữ tợn, dù là Quảng Thành Tử thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào khôi phục được như ban đầu. Ngọc Đỉnh không ngừng run rẩy, hơi thở nặng nhọc. Y nhìn thấy da thịt trên tay Dương Tiễn gần như đã nát lộ hẳn ra bên ngoài, trên xương ngón tay còn có vết nứt. Y biết thứ đã gây ra nó, pháp khí của Xiển giáo—— Vòng Càn Khôn, đương nhiên y rất quen thuộc.

"Sư đệ, canh thuốc hạt sen đã làm rồi này! Mấy cái này toàn là hạt có nhiều linh khí nhất trong hồ, ta nói với đệ..." Thái Ất chân nhân bưng chén thuốc thơm ngát kêu oang oang bước vào trong, mới vừa buông xuống đã bị Ngọc Đỉnh kéo lại giường một cách thô lỗ. Thái Ất hơi giận, hất tay Ngọc Đỉnh ra: "Làm gì vậy! Đừng, đổ! Đồ đệ ngươi bị thương, ngươi mặt nặng mày nhẹ với ta làm gì!"

Ngọc Đỉnh tức giận đến mức chòm râu run run, chỉ vào tay Dương Tiễn, quát: "Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi! Mở to hai mắt ra mà nhìn!"

Thái Ất vốn chỉ tùy tiện ngó qua, nào ngờ ngay sau đó liền trợn tròn hai mắt. Vòng Càn Khôn là hắn tặng cho Na Tra, đương nhiên hắn rất quen thuộc: "Cái này... Không thể nào, Na Tra và Dương Tiễn không phải huynh đệ kim lan hay sao?"

"Là huynh đệ kim lan." Ngọc Đỉnh không kìm nén được sự nghẹn ngào, "Huynh đệ mấy ngàn năm! Ta vốn tưởng là nó tính tình trẻ con, nó mắng Dương Tiễn, đánh thuộc hạ của Dương Tiễn, tất cả đều nhịn, không một ai so đo với nó! Nhưng sao lại thành thế này, sao nó có thể cùng người ngoài vây công người mà nó gọi là 'Nhị ca'? Không giúp đỡ thì thôi, sao có thể ra tay như vậy! Đây là chiêu thức dùng với huynh đệ? Rõ ràng là đang đánh kẻ thù không đội trời chung!"

Thái Ất không rõ nguyên do, theo bản năng bao che: "Sư đệ, nhất định là có hiểu lầm."

Ngọc Đỉnh nhìn Thái Ất, nỗi lòng bi phẫn không những không tiêu giảm mà còn tích tụ dồn nén nơi lồng ngực. Y nhìn đôi mắt của Thái Ất một lúc, cuối cùng mệt mỏi buông thõng hai tay, nói bằng giọng chua sót: "Đi thôi sư huynh, ta cũng nên cho sư phụ và mọi người một lời giải thích."

Trong động chỉ còn lại Dương Tiễn, những chuyện bên ngoài hắn không hay biết, nhưng trong bóng đêm ý thức hắn đã hồi phục. Cảm giác đau trên tay không ngừng kích thích thần kinh của hắn, chậm rãi, cơn đau toàn thân trên dưới như sóng biển đồng loạt đánh úp lên. Trong lúc lạc lối trước mặt xuất hiện hình bóng của Dao Cơ, toàn thân áo trắng nhiễm vô số bụi trần, rách tả tơi, còn có những vết máu rải rác làm đau lòng người. Mái tóc dài buông xõa, rối tung và bơ phờ. Nàng tàn nhẫn cắn lên tay Dương Tiễn, hai mắt ngân ngấn nước, nhưng vẫn quật cường không chịu để rơi dù chỉ một giọt, trong đôi mắt đỏ ngầu không có từ ái, chỉ có thù hận đủ phá hủy cả trời đất và một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.

Dương Tiễn chậm rãi vươn tay trái muốn vén tóc mẫu thân ra sau, nhưng còn chưa chạm tới đã mất hết dũng khí buông xuống, nước mắt tí tách rơi không ngừng. Cơn đau trên tay rất rõ ràng. Hắn muốn mở miệng nói với Dao Cơ mình là Nhị Lang, là Nhị Lang của mẹ, thế nhưng cổ họng hắn không thể phát ra âm thanh. Nỗi đau đè nén trong lòng làm hắn thở dốc, dần dần lan ra khắp toàn thân, chịu đựng cũng là một cực hình. Trong lúc vô ý nắm chặt xích sắt lạnh băng, dùng hết toàn bộ sức lực liều mạng kéo. Đó là mẹ của hắn, hắn không thể, không nỡ, cũng sẽ không nhìn mẹ ở đây chịu khổ.

Cuối cùng Dương Tiễn vẫn không thể xé bỏ xiềng xích do Thiên quy hóa thành, trái lại còn bị pháp lực phản phệ, trời đất như quay cuồng. Hắn nghĩ, nhất định mình đã văng xa ra mười tám vạn dặm, nhưng thế thì sao chứ, mình vẫn có thể quay về. Chỉ cần hắn chưa chết, ai có thể ngăn cản hắn?

Tầm mắt dần dần rõ rệt, vẫn là Đào Sơn, chỉ là Đào Sơn đã chia năm xẻ bảy. Dương Tiễn cầm rìu đá trong tay, mười thước có hơn, Dao Cơ ngồi lẻ loi trên đài đá. Dương Tiễn nào dám do dự, lập tức phi thân lên trước, vung rìu bổ xuống. Trời nắng gắt, mồ hôi trên người như kim châm đau đớn, hắn không biết mình đã bổ bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm, rìu đá trong tay tựa gỗ tựa kim cương, nặng nề khó lòng khống chế!

Cũng may sau một tiếng loảng xoảng, xích sắt rốt cuộc cũng đứt. Dương Tiễn cười ngớ ngẩn, mồ hôi thấm đẫm cả khuôn mặt, đôi mắt lại vô cùng trong sáng, đong đầy hy vọng và ngây thơ. Niềm vui sướng khi thành công lấp đầy trái tim, trong đầu nghĩ đến Tam muội mỉm cười ngọt ngào. Thế nhưng chỉ một phút phân tâm, trên thạch đài đã không còn bóng người. Trời đất bắt đầu đảo lộn, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, mặc cho Dương Tiễn tìm kiếm trong hoảng loạn và bất lực cũng không cách nào tìm được một góc áo trắng kia. Hắn kiệt sức quỳ rạp dưới đất, khóc không kìm chế được.

Không biết đã khóc bao lâu, Dương Tiễn cảm nhận được một đôi tay dịu dàng lau nước mắt cho mình, chính là Dao Cơ. Hắn vội vàng giữ chặt lấy tay Dao Cơ, sợ Dao Cơ sẽ lại biến mất như lúc nãy. Tuy nhiên, không có tác dụng, một chút cũng không. Một ngọn lửa xuất hiện trên không trung, chậm rãi nuốt chửng nàng, nuốt chửng cả thế giới, trong không gian chỉ còn tiếng rên rỉ của Dao Cơ, chỉ còn tiếng kêu thê lương của nàng: "Nhị Lang, cứu ta. Nhị Lang, vì sao con không cứu ta..."

Dương Tiễn liều mạng nhào đến ngọn lửa đó, lửa thiêu đốt phỏng cả người. Một lần nữa hắn lại cầu xin trời cao, cho dù phải trả giá thế nào, hắn chỉ cần Dao Cơ trở về. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của hắn, nước mắt và mồ hôi đã sớm lẫn lộn. Hắn chỉ nghĩ mình có thể làm trâu làm ngựa, có thể vĩnh đọa địa ngục, không ngờ trời xanh không có mắt, trước giờ chưa từng đứng về phía hắn, ánh mắt từ bi trước giờ chưa từng dành cho hắn. Hắn chỉ có thể nhìn mẫu thân bị thiêu cháy tiêu tán ngay trước mặt.

Cổ họng vẫn không cách nào nói được, Dương Tiễn khóc kiệt sức té xỉu trên mặt đất, xuyên qua màn nước mắt, loáng thoáng nhìn thấy góc váy màu trắng, nhưng giọng nói vang lên bên tai không phải của Dao Cơ: "Huynh đã nói thế nào! Huynh đã nói không cứu được mẫu thân thì sẽ không trở lại gặp ta!"

Là Tam muội, Dương Tiễn nỗ lực ngẩng đầu nhìn Tam muội hai mắt ngấn lệ. Hắn muốn đứng lên, nhưng còn chưa thành công đã nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Tam thánh mẫu gằn từng chữ một: "Ta vĩnh viễn, sẽ không tha thứ cho ngươi."

Một tia sáng màu vàng xẹt qua, khóa vàng rơi dưới đất, Tam thánh mẫu đã biến mất từ bao giờ. Chắc là Trầm Hương, Dương Tiễn thầm nghĩ. Thế nhưng không có, không còn bất cứ một ai khác xuất hiện, chỉ có bóng tối vô tận và giọng nói xa xôi nhưng không cách nào làm lơ được.

"Cữu cữu, người buông tha cho mẫu thân con đi!"

"Dương Tiễn, ngươi có còn muốn làm Tư Pháp Thiên Thần nữa không?"

"Lại là Quán Giang Khẩu một ngàn năm trước!"

"Na Tra ta không có huynh đệ vong ân phụ nghĩa, bất trung bất hiếu như thế."

Trong núi Ngọc Tuyền động Kim Hà, ánh mặt trời tiến vào qua cửa động. Dương Tiễn nhíu mày trằn trọc ngủ, nước mắt lăn dài không ngừng thấm ướt gối.

Đã nhiều năm hắn không có bị ác mộng vây khốn, mỗi một bước đi đều sáng suốt không hối hận, lại chưa từng nghĩ trong lòng vẫn còn những nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Trên giường, một đôi mắt đen láy bất chợt mở bừng. Dương Tiễn thở nặng nhọc, cảm nhận đau đớn toàn thân mang đến, rốt cuộc cũng từ từ hiểu ra, bản thân hắn vẫn còn sống.

—— W?️✝️✝️?️?️D ——