Sau khi Tô Quan Nhi bị tiêu diệt, tự nhiên không còn ma hoạn.
Nhưng Thủ Chính Đạo Môn vẫn ngo ngoe muốn động, muốn mượn cớ tru sát ma đạo còn sót lại để giết hết những thần linh chuyển thế kia.
Chỉ là Lưu Bạc Tĩnh sớm có bố trí, ngược lại khiến Thủ Chính Đạo Môn không công mà lui.
Đại thế ở Trung Thổ rốt cục đã từng bước định ra.
Quân cờ mà Tề Vân công Đinh Ngôn ẩn giấu không ngừng lộ trên mặt nước, không đơn thuần là ở phía tân triều này, ngay cả ở triều đình Đại Chu cũng có tai mắt của hắn.
Tân triều vốn đã rơi vào thế bại, Đinh Ngôn cũng trầm ổn, nhưng khi Đại Chu rơi vào bại thế, hắn lại phát động tất cả mưu đồ, khiến đại quan Đại Chu binh bại như núi đổ.
Chưa qua bao lâu đã có đại quân của tân triều đánh vào kinh thành.
Triều thần Đại Chu có không ít người thà chịu chết, nhưng cũng có thật nhiều người đầu nhập vào tân triều.
Hoàng tộc cũng bị tàn sát, dòng chính hiếm hoi còn sót lại sáu, bảy người được một đội cấm vệ thủ hộ đã chạy ra bên ngoài kinh thành, từ đây không biết tung tích.
Nhưng vào ngày Đại Chu hủy diệt, vị hoàng đế tân triều vừa mới đăng cơ này cũng băng hà vào ngày hôm sau.
Trải qua tin tức từ đạo quan Nguyên Phong Sơn ở kinh thành tân triều truyền đến, Tề Vân công Đinh Ngôn độc chết vị Hoàng đế có mang hùng tâm tráng chí kia, nâng đỡ một vị thiếu niên mềm yếu lên đế vị.
Dù Tề Vân công chưa xưng đế, nhưng lại có quyền hành vô thượng, còn cao hơn cả Hoàng đế, thậm chí có được lực lượng có thể phế lập Hoàng đế.
"Xem ra tân triều vẫn rơi vào trong tay Đinh Ngôn."
Tô Đình buông tin tức xuống, thấp giọng nói: "Nhưng Đinh Ngôn vẫn phải giữ lại thanh danh, phòng ngừa rơi vào danh xấu là mưu triều soán vị, nhưng có lẽ sau khi hắn chết, trưởng tử của hắn sẽ bức bách Hoàng đế tân triều thoái vị, lại truy phong hắn làm tiên đế."
Hiện nay Tề Vân công Đinh Ngôn đã có thể xưng là vua không ngai, có được quyền hành còn lớn hơn so với Hoàng đế, chỉ thiếu danh hiệu Hoàng đế danh chính ngôn thuận.
Chờ sau khi Đinh Ngôn chết, có truy phong hắn hay không cũng không có gì đáng ngại.
——
Trên Thiên Đình.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thiên Đế hơi nhắm mắt, thần sắc bình thản.
Hoàng triều ở nhân gian, đã xem như cải thiên hoán địa.
Thế cục gần chín trăm năm, rốt cục có một lần thay đổi cực lớn.
Đây cũng là biến số cực kỳ to lớn đối với tam giới lục đạo.
"Thay đổi. . . Trở nên tốt. . ."
Thiên Đế nói nhỏ: "Không phá thì không xây được, phá rồi lại lập."
——
Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh nhìn xuống phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Năm đó Đại Chu sáng lập ra, ông ta lập xuống vô số công lao, dốc hết tâm huyết, cải cách biến pháp, mới định ra căn cơ gần như chín trăm năm. . . Mặc dù ông ta đã lên trời thành thần, trong lòng cũng biết không có vương triều nào mãi trường thịnh không suy, nhưng nhìn thấy Đại Chu bị hủy diệt, trong lòng cũng khó tránh khỏi xót xa.
"Truyền thừa hơn tám trăm năm, cũng coi là trường thịnh bất suy."
Lưu Bạc Tĩnh thấp giọng nói: "Cũng nên thỏa mãn."
Ông ta nghĩ như vậy, nhớ lại trước kia, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
——
Ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Trong Tử Tiêu Cung.
Chỉ thấy một nữ tử nhìn về phía trước, im lặng không nói.
Nữ tử này mặc y phục màu nhạt, dung mạo mỹ lệ, thành thục diễm lệ, còn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.
" Đại Chu mà một tay ngươi sáng lập đã cạn kiệt khí số."
Ngọc Linh tiên tử từ trong cung đi ra, nói ra như vậy.
Nữ tử mỹ lệ mặc quần áo mộc mạc kia nghiêng đầu nhìn rồi chậm rãi nói ra: "Vốn dĩ cũng không có vương triều nào trường thịnh không suy, ta vốn là huyết mạch tiền triều, bình định lại thiên hạ đã không phụ tổ tông. . . Hoàng thất Đại Chu bắt nguồn từ với đệ đệ kém cỏi của ta, bây giờ có những hậu bối cũng không nên thân này thì cũng thôi."
Ngọc Linh tiên tử nhìn nữ tử này, nhớ tới cảnh tượng lần đầu nàng tụ tập khí vận rồi lên trời, cũng có mấy phần cảm khái.
Năm đó nữ tử này mặc trang phục lộng lãy, bào phục đỏ, dùng kim tuyến thêu hình rồng, đầu đội Đế quan, mặt lộ uy nghiêm, có uy thế của một vị Nữ Đế, cuối cùng lại bái nhập Tử Tiêu Cung, trở thành thị nữ trước cửa của Đạo Tổ.
"So với Trần Thanh thì ngươi càng thuận mắt hơn nhiều."
Ngọc Linh tiên tử nói một tiếng như vậy, lại nói: "Nếu như lúc trước ngươi hạ giới đi, sáng lập Nguyên Phong Sơn, có lẽ ta sẽ càng coi trọng hơn mấy phần."
Nữ tử kia cười lấy nói ra: "Tiên tử đúng là để mắt ta."
Nàng nhìn về phía trước, cuối cùng thở dài một tiếng nhỏ không thể thấy.
——
Trung Thổ.
Chiến tranh giữa hai triều diễn ra trong mấy chục năm.
Thế hệ người trẻ tuổi hiện nay, thậm chí từ khi sinh ra đã sống trong cảnh chiến loạn.
Nhất là người trẻ tuổi thuộc tân triều, sớm đã không có suy nghĩ như bách tính Đại Chu.
Cho tới hôm nay, Đại Chu hủy diệt, tân triều lập định, thiên hạ thái bình, cuối cùng đã bình định.
Nhưng chiến hỏa nhiều năm, các ngành các nghề đều là bách phế đợi hưng.
Như lúc trước Đại Chu định đỉnh thiên hạ.
Nhưng sau khi Đại Chu khai quốc còn có quyền thần như Lưu Bạc Tĩnh.
Trong tân triều lại thiếu nhân vật như vậy.
Rất nhiều chuyện vẫn là do Đinh Ngôn tự mình xử lý, bình định lại trật tự thiên hạ, bao gồm cả những phương diện khác biệt như ngôn ngữ, văn tự, tiền, dụng cụ đo lường.
Nhưng bận rộn đến trình độ như vậy, Đinh Ngôn vẫn có thể rút ra tinh lực để nâng đỡ Phật Môn.
" Phật Môn ở phương tây có thủ pháp thật cao."
Tô Đình cười một tiếng, nói ra: "Dù ở Đại Chu hay tân triều đều có vết tích phật môn, hôm nay thiên hạ thái bình, ngược lại là Phật Môn cắm rễ ở Trung Thổ."
Chưởng giáo Nguyên Phong Sơn trầm giọng nói: "Ngàn năm qua chỉ có tam đại tiên tông, Phật Môn phương tây dám can đảm xâm nhập Trung Thổ, thực sự là. . ."
Tô Đình rót chén trà, chỉ cười cười nhưng không nói tiếp.
Phía sau phật môn Phương tây là có Thiên Đế nâng đỡ.
Cũng chính là nói, tòa hoàng triều hiện nay sẽ sửa đổi con đường từ ngàn năm nay, không còn tôn sùng thần tiên đạo môn, mà chính là ức đạo giương phật.
Nhưng vấn đề là người thúc đẩy việc ức đạo giương phật này lai chính là Thiên Đình Đế Quân.
Cho dù tam đại tiên tông, tối đa cũng chỉ có thể áp chế, không thể xóa bỏ.
"Đại Chu bị hủy diệt, quốc sư của Ti Thiên Giám và chủ trì của Nam Sơn tự bị khí vận va chạm nên bản lĩnh tổn hao nhiều, bị Huyền Thiên bộ tiêu diệt."
Tô Đình nói ra: "Cũng có không ít người quen ở Ti Thiên Giám trốn thoát được vòng vây của Huyền Thiên bộ rồi tứ tán ra. . . Chỉ là Huyền Thiên bộ cũng không thế nào tốt hơn."
Tề Vân công Đinh Ngôn là người có quyền hành tối cao tân triều, hắn tương đương với Hoàng đế, lúc này cố gắng nâng đỡ Phật Môn, ngay cả Huyền Thiên bộ cũng không thể tránh được.
Thậm chí khí vận của Huyền Thiên bộ cũng không ngừng yếu thế, người tu hành bên trong đã không thể mượn khí vận mà tu hành, có phần lo sợ không yên.
"Tân triều xây một tòa Pháp Vương Tự."
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo nói ra: " Hòa thượng thống lĩnh Pháp Vương Tự, chính là người lúc trước mà Thái Thượng trưởng lão nói tới kia."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Sau khi Minh Thế pháp vương nhập diệt, có một viên Xá Lợi rơi vào tân triều, lọt vào trong tay một người thiếu niên, thiếu niên kia lúc đầu tu đạo, về sau chuyển vào Phật Môn. . . Hắn bị Đinh Ngôn coi là Phật sống, cũng thay Đinh Ngôn giải được không ít tật bệnh, thay hắn giải tai kiếp, khó trách Đinh Ngôn coi trọng hắn như thế, từ đó bắt đầu tôn sùng Phật Môn."
Nói đến đây, Tô Đình bỗng nhiên cười nói: "Nhưng Đinh Ngôn đã sắp chết, mệnh số của hắn đã đến, tân triều có khí tượng thay đổi, sau khi hắn chết, không tới ba tháng, đế vị sẽ thuộc về Đinh gia."
Nguyên Phong Sơn chưởng giáo ngừng lại một lúc rồi nói: "Thái Thượng trưởng lão đây là. . ."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, nói ra: "Hắn tôn trọng Phật Môn, vì Phật Môn định ra căn cơ, sau khi chết chỉ sợ không nhập địa phủ, sẽ bị Cực Lạc Tịnh Thổ ở Tây Phương tiếp dẫn, ta muốn gặp hắn một lần trước đó."