Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 977: Ma tung sơ hiện




     Hai triều phân tranh, đại thế đã định.

Sau khi thế công Đại Chu bị ngăn căn, Hoàng đế ngự giá thân chinh, vốn dĩ sĩ khí tăng mạnh, thế công tái khởi, nhưng Hoàng đế lại bệnh chết nửa đường.

Còn ở bên tân triều này, tân đế đăng cơ, rốt cục đứng vững gót chân, mà lại tìm được thời cơ phản kích.

Thế cục đã đảo ngược lại.

Những khu vực mà Đại Chu vốn đánh xuống lại bắt đầu náo động.

Trước kia ở cảnh nội Đại Chu cũng bắt đầu có người tản ra lời đồn đại, lại có đủ nạn trộm cướp, loạn tượng đã xuất hiện.

"Đại Chu đã hiện rõ thế bại, nhưng là phong ba ở tân triều cũng chưa hẳn có thể dừng."

"Trước kia Đại Chu không ngừng tiến đánh, tân triều liên tục bại lui."

"Dù Hoàng đế Đại Chu băng hà, sĩ khí giảm mạnh, nhưng ưu thế mạnh yếu không phải chỉ dựa vào sĩ khí là có thể thủ thắng."

"Bây giờ sở dĩ có thể phản kích Đại Chu, là bởi vì tân triều còn có thế lực giữ lại từ một nơi bí mật gần đó."

"Một nhóm thế lực này, bao gồm cả thế lực náo động cảnh nội Đại Chu, tất cả đều xuất từ Tề Vân công Đinh Ngôn."

"Lúc trước thế công của Đại Chu quá mạnh, dễ dàng khiến tân triều bại lui , mặc cho quân sĩ đẫm máu , mặc cho lãnh thổ mất đi, lại giấu đi một lực lượng như vậy, bây giờ tìm được cơ hội mới phản công, để tân triều có thể định ra cục thắng."

"Chỉ là cách làm này lại làm cho Hoàng đế tân triều hết sức kiêng kị hắn."

"Bởi vì thế lực này, Hoàng đế tân triều cũng không rõ ràng."

"Đây có phải hay đã là toàn bộ lực lượng mà Tề Vân công có không? Phải chăng trong chỗ tối còn có lực lượng mà Hoàng đế không biết?"

"Đại Chu bại, tân triều nhất thống Trung Thổ, mà tới lúc kia, Hoàng đế Trung Thổ lại là người phương nào?"

"Đinh Ngôn từ khi thanh niên đã phụ tá Bạch Hương thành chủ, đến nay đã hơn mười năm, hắn chỉ là một kẻ nghèo, sở dĩ có thể được coi trọng, chính là bởi vì hắn có tâm kế cực cao, bụng dạ cực sâu."

"Không có Đinh Ngôn, chưa chắc có triều đình hôm nay."

" Đinh Ngôn đâu phải hạng người tầm thường?"

"Hắn thật sự không có dã tâm sao?"

"Chỉ sợ cũng chưa chắc."

"Đại Chu bại, ai biết được Hoàng đế tương lai thống lĩnh giang sơn là vị nào?"

——

Tô Đình lật xem tin tức.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, cũng biết Đinh Ngôn có nắm chắc.

Đinh Ngôn đã có năng lực ẩn giấu đến bây giờ, như vậy có thể tiếp tục ẩn tàng, bây giờ không muốn ẩn tàng, lại không e ngại Hoàng đế nghi kỵ, hoặc có thể nói là hắn đã không thèm để ý tới chuyện Hoàng đế nghi kỵ.

Đinh Ngôn này có bụng dạ cực sâu, nếu như hắn không có ý nghĩ này, như vậy hắn cũng không có khả năng không kiêng nể gì như thế.

Cho dù vì phải nhanh chóng đánh tan quân đội Đại Chu mà không tiếc bất cứ giá nào, lộ ra lực lượng thâm tàng, nhưng hắn sẽ bận tâm đến suy nghĩ của Hoàng đế.

"Hắn đã không còn bận tâm đến hoàng đế tân triều nữa."

"Chẳng lẽ sau này Hoàng đế tân triều muốn đổi sang họ Đinh sao?"

"Như vậy lúc trước lão tử thả hắn thoát khỏi nô tịch, chẳng phải là một tay thúc đẩy chuyện hôm nay?"

"Nhân quả trong chuyện này phải tính như thế nào?"

"Bây giờ ta đang dừng bước ở trước cánh cửa thành tựu Chân Tiên, sợ nhất chính là mọi loại liên lụy."

"Hay là đánh chết hắn?"

"Nhưng làm thế cũng không được, bây giờ hắn quyền cao chức trọng, cực kỳ có khả năng là người sau này đoạt được đế vị, bây giờ ta đánh chết hắn, chẳng phải là nhân quả càng thêm nặng nề?"

"Còn có thiếu niên lúc trước nhặt được Xá Lợi Tử kia, bây giờ ở bên trong Huyền Thiên bộ cũng có địa vị rất cao, hơn nữa còn rất thân cận cùng Đinh Ngôn."

"Nếu như nói bên trong không có bàn tay của phật môn phương tây thúc đẩy, đánh chết lão tử đều không tin."

Tô Đình sờ lên cằm, lầu bầu nói: "Như vậy Thủ Chính Đạo Môn có lập trường như thế nào?"

Hắn gõ gõ ngón tay, lấy ra tin tức mà Lưu Bạc Tĩnh truyền đến, vẻ mặt nghiêm túc.

Lại nghĩ tới một luồng khí tức mà Ngọc Linh tiên tử chuẩn bị trước khi đi kia.

"Đến lúc nên động thủ."

——

Trong kinh thành tân triều.

Các đại tiên tông đều có tai mắt ở đây.

Đạo quan của Nguyên Phong Sơn, ngoài sáng chỉ có một tòa, nhưng trong tối cũng bày ra tai mắt.

"Thái Thượng trưởng lão đưa tin, hỏi thăm động tĩnh hoàng cung như thế nào?"

"Khoảng thời gian trước, tân triều lui bại, lòng người trong hoàng cung bàng hoàng, tân đế dường như cũng cực kì táo bạo, hiện nay Đại Chu lạc bại, tân triều khởi thế, nhưng tính tình tân đế vẫn táo bạo, thậm chí càng thêm kinh hoảng."

" Thế lực của Tề Vân công Đinh Ngôn, che giấu tai mắt của Hoàng đế, hắn không khống chế được quyền hành của thần tử, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có bối rối."

"Đinh Ngôn thâm bất khả trắc như thế, chưa hẳn hắn đã ngồi vững được trên vị trí Hoàng đế."

"Nếu như Đại Chu chống cự được, thế công tân triều bị ngăn lại, có lẽ Hoàng đế còn có chút cơ hội chuyển mình, có thể liên hệ thần tử, tiến hành ngăn cản Tề Vân công, nhưng bại thế của Đại Chu đã định, cũng lắm là hơn một tháng nữa là sẽ bị san bằng."

"Trong hơn một tháng này, chắc hẳn tân đế sẽ có động tĩnh."

"Chưa chắc đã là một tháng, tân đế không ngồi yên."

"Hoàng đế muốn giết chết Đinh Ngôn sao?"

"Chỉ cần nắm chắc thời cơ, Đinh Ngôn không phải dễ giết như vậy."

"Giết Đinh Ngôn trước thời gian này, Đại Chu sẽ không diệt vong."

"Thế nhưng Đại Chu nhanh chóng diệt vong, tân đế còn không đứng vững gót chân, sẽ không ngăn được Đinh Ngôn như mặt trời ban trưa này."

"Gần đây Đinh Ngôn cưng chiều người kia, đã tra rõ ràng rồi sao?"

"Đã tra rõ ràng, gia thế trong sạch, từ nhỏ sinh ra đã mỹ mạo, danh khí vang xa, về sau bị Đinh Ngôn thu làm nghĩa tử."

"Sau đó không tiếp tục tra xét?"

"Tra được là trong sạch thì không tiếp tục tra nữa, dù sao chúng ta giám sát các phương, không có khả năng ngày đêm tiếp cận mỗi một người bình thường ở kinh thành, tính cả người buôn bán nhỏ được."

"Vậy thì không tra xét."

——

Trong phủ Tề Vân công.

Ở hậu viện, chỉ thấy một người thiếu niên ngồi bên cạnh ao, hai chân đặt ở trong ao, nhẹ nhàng tạo ra gợn sóng.

Hắn có làn da trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú, trên mặt mang theo vài phần mị hoặc.

Ngay lúc đó, trên không trung.

Tô Đình chắp hai tay sau lưng, cúi nhìn phía dưới.

Hắn mở ra thiên nhãn, rơi trên người thiếu niên này, một cái nhìn đã thấu triệt, trong ngoài đều đã sáng tỏ.

"Không có một chút ma khí, không phải Tô Quan Nhi."

"Dù Nguyên Phong Sơn có nhiều tai mắt, nhưng cũng không thể thời khắc nhìn chằm chằm mỗi người, chỉ có thể tìm kiếm ra nhân vật có chút hiềm nghi... Mà những nhân vật này, đệ tử trưởng lão tầm thường cũng không nhìn ra tới."

"Chỉ có ta tự mình dùng thiên nhãn quan sát, mới có thể tìm ra vết tích của Tô Quan Nhi."

"Nhưng Đinh Ngôn cưng chiều người này, cũng không phải là hạng người nhập ma, thậm chí không có một chút vết tích ma khí."

"Thế nhưng là..."

Tô Đình chợt rơi xuống, đi vào trong viện.

Thiếu niên bên cạnh ao, cũng không nhìn thấy Tô Đình.

Tất cả mọi người trong Tề Vân công phủ cũng không có nhìn thấy Tô Đình.

Nhưng vào lúc này, bên người Tô Đình có một lão giả vội vàng đi qua.

Đây là người hầu của thiếu niên kia.

Lão bộc nâng mâm đựng trái cây, đi tới bên cạnh thiếu niên kia.

Thiếu niên cắn một miếng rồi lập tức nhíu mày, xì một tiếng khinh miệt, tiện tay ném vào người lão bộc kia, cả giận nói: "Quả chua như thế, ngươi cũng dám lấy tới?"

Lão bộc nơm nớp lo sợ, thấp giọng nói: "Lão nô... Lão nô không dám thử, không biết..."

Thiếu niên nổi giận mắng: "Lão già, ngươi còn dám giảo biện!"

Hắn đứng dậy, muốn vỗ tới một chưởng.

Nhưng mà tay hắn bỗng nhiên dừng lại.

"Tô Quan Nhi."

Tô Đình lên tiếng nói: "Đã lâu không gặp."