Năm đó Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, đã nhập chủ Tử Tiêu Cung.
Mà động phủ nơi đây bị phong tồn lâu dài.
Mãi về sau có một người trẻ tuổi tên là Trần Thanh, bước lên con đường tu hành, vốn là tính tình cực đoan lại dần trở nên ôn hòa, tích đức làm việc thiện, cuối cùng dựa vào cùng duyên phận ngày xưa với Đạo Tổ, được Đạo Tổ chỉ điểm.
Dù không được Đạo Tổ thu vào môn hạ, nhưng cũng là đệ tử ký danh của Đạo Tổ được tam giới công nhận.
Khi Trần Thanh thành tựu Chân Tiên, phong thành Thanh Đế, đã dùng danh nghĩa Đạo Tổ, sáng lập ra Nguyên Phong Sơn ở đây.
Đạo Tổ cũng chấp nhận việc này.
Từ đó về sau, Nguyên Phong Sơn chính là đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư.
Mà Thanh Nguyên tổ sư lại là Đạo Tổ duy nhất hiện nay.
Đây là chuyện mà Vân Cung biết đến.
Hoặc là nói, đây là chuyện phần lớn đệ tử Hoán Hoa Các đều biết được.
Nhưng giờ phút này Ngọc Linh tiên tử lại ở trước mặt nàng nói tới việc này.
Vân Cung nghe ra ngữ khí của Ngọc Linh tiên tử hơi khác thường.
Chuyện xưa năm đó dường như còn có một số bí mật.
"Trần Thanh tu hành mấy trăm năm đã thành Chân Tiên, sáng lập ra Nguyên Phong Sơn ở đây, cũng coi như có chút bản lĩnh."
Ngọc Linh tiên tử bình thản nói: "Chỉ là hắn lấy dnh nghĩa Đạo Tổ để sáng lập ra Nguyên Phong Sơn, rốt cuộc có bao nhiêu nội tình, có xứng với danh Đạo Tổ truyền thừa hay không, bản cô nương thật sự muốn thử một chút..."
Rốt cục Vân Cung đã nghe ra chút manh mối, trong lòng giật mình, khẽ hô: "Tiên tử..."
Ngọc Linh tiên tử khua tay nói: "Yên tâm, ta không lấy danh nghĩa Hoán Hoa Các để làm việc, sẽ không ảnh hưởng tới giao tình giữa hai tông, nhiều nhất là dựa vào thân phận của ta ởTử Tiêu Cung, nhìn xem Nguyên Phong Sơn này có tư cách gánh chịu nổi đạo thống của Thanh Nguyên tổ sư hay không thôi."
Nàng nhìn về phía Nguyên Phong Sơn, chỉ là ánh mắt cũng không thân thiện.
Trong lòng Vân Cung hơi trầm xuống, không khỏi có chút bối rối.
Nói là thử Nguyên Phong Sơn, không bằng nói là thử Thanh Đế.
Ngọc Linh tiên tử ở Tử Tiêu Cung lâu dài, được Đạo Tổ chỉ điểm, mà Thanh Đế cũng từng tới Tử Tiêu Cung, từng được Đạo Tổ chỉ điểm, được cho là đệ tử ký danh của Đạo Tổ.
Theo đạo lý thì hai người có tình đồng môn.
Chỉ là nhìn tình hình hôm nay thì có thể thấy Ngọc Linh tiên tử có chút không thích đối với Thanh Đế.
——
Thần quang tây chiếu.
Sơn môn bỗng nhiên mở rộng.
Tô Đình đầu đội quan mạo, trên người mặc bào phục Chân Quân, chân đi giày trắng, eo thắt đai lưng ngọc, lộ ra vẻ khí vũ hiên ngang.
Hắn không có tận lực thu liễm khí tức, cũng không tận lực bắn ra, chỉ thuận theo tự nhiên, phóng xuất ra đạo hạnh khí tức của mình.
Cấp độ Tiên gia đỉnh phong vượt qua giới hạn nhân gian.
" Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, U Minh Chân Quân Tô Đình, bái kiến Ngọc Linh tiên tử."
Tô Đình ra ngoài Nguyên Phong Sơn, bước lên trời, bay lên vân không, thi lễ về hướng nam.
Ở trăm dặm phía trước, trên tầng mây, khí tức Chân Tiên ẩn mà không phát.
Năm đó Tô Đình từng gặp qua Ngọc Linh tiên tử, lúc đó hắn còn chưa đắc đạo thành tiên, nên thấy không quá rõ, nên cũng không có quá nhiều cảm thụ... Nhưng mà bây giờ hắn đã tu thành Tiên gia, lại đối mặt với một vị Chân Tiên, tựa như thấy rõ mê vụ, nhìn thấy tòa núi cao này.
Ngọc Linh tiên tử mang đến cho hắn cảm giác áp bách còn vượt qua Phách Thiên Thần Kiếm Tạ Cảnh Văn, cũng vượt qua Thanh Đế của Nguyên Phong Sơn.
"Không hổ là nhân vật được công pháp của Cổ Thương."
Ngọc Linh tiên tử lạnh nhạt nói: "Trong thời gian ngắn ngủi đã tu thành Tiên gia, khoảng cách tới Chân Tiên cũng chỉ còn nửa bước, quả thực không tệ, phóng nhãn ngàn năm, tiến cảnh tu vi có thể so sánh cùng ngươi, cũng lác đác không có mấy. Cổ Thương cũng coi như thân truyền của Đạo Tổ, ngươi được công pháp của hắn lại bái nhập Nguyên Phong Sơn, có mối liên hệ này, cũng không tính là đánh mất danh đích truyền của Đạo Tổ..."
Tô Đình nghe vậy, thi lễ nói: "Tiên tử quá khen."
Ngọc Linh tiên tử chậm rãi nói ra: " Mấy trăm năm qua, Nguyên Phong Sơn ngoài Thanh Đế ra cũng chỉ có ngươi là thành tiên, không được tính là nội tình thâm hậu... Ngươi xứng đáng với thân phận đích truyền của Đạo Tổ, nhưng Nguyên Phong Sơn có làm nổi với danh nghĩa Thanh Nguyên tổ sư đạo thống hay không thì còn cần ta tự mình đến nhìn."
Trong lòng Tô Đình hơi lạnh, đã hiểu vị Ngọc Linh tiên tử này có vẻ là kẻ đến không thiện.
Lần này đi vào Nguyên Phong Sơn, dường như còn muốn kiểm tra nội tình của Nguyên Phong Sơn.
Tô Đình dùng Nguyên Thần Tiên gia suy nghĩ, lập tức hiểu được ý trong lời nói của Ngọc Linh tiên tử, cùng một chút dị thường phía sau.
"Ngọc Linh tiên tử thường ở Tử Tiêu Cung, có thể xưng là thân truyền đệ tử của Đạo Tổ, nhưng Thanh Đế chỉ từng đi Tử Tiêu Cung bái phỏng, chỉ từng được Đạo Tổ chỉ điểm, kì thực chưa nhập môn, thậm chí ngay cả thân phận đệ tử ký danh cũng chỉ là chuyện rất nhiều tiên thần ngầm thừa nhận."
"Về sau Thanh Đế sáng lập Nguyên Phong Sơn, lấy danh nghĩa là Thanh Nguyên tổ sư đạo thống để vang danh ởTrung Thổ."
" Dù tổ sư ngầm thừa nhận việc này, nhưng Ngọc Linh tiên tử thấy một hậu bối còn không được tính là đệ tử ký danh này dám dùng danh nghĩa Đạo Tổ truyền thừa để lập tông, chỉ sợ trong lòng có vài phần bất bình."
"Ta tuy là Thái Thượng trưởng lão của Nguyên Phong Sơn, thế nhưng ta lại không phải do Nguyên Phong Sơn một tay dạy nên."
"Thật sự muốn nói ra thì trừ ta ra đạt tới cấp độ Tiên gia, Nguyên Phong Sơn còn chưa hẳn xứng đáng với danh Đạo Tổ truyền thừa."
Loại loại suy nghĩ này trong nháy mắt hiện lên trong lòng Tô Đình.
Nhưng trên mặt hắn vẫn như thường, ánh mắt đảo qua Vân Cung, mỉm cười gật đầu, mới thi lễ với Ngọc Linh tiên tử.
"Nguyên Phong Sơn lập tông mấy trăm năm, có nội tình gần với Thủ Chính Đạo Môn cùng Chính Tiên Đạo ngàn năm, xem như đạo môn thứ ba Trung Thổ."
Tô Đình lại cười nói: "Nhưng bàn về phát triển đương thời, trừ Nguyên Phong Sơn ra thì không có tông phái khác có thể so sánh."
Ngọc Linh tiên tử hạ xuống đám mây, chầm chậm nói ra: "Phía sau dựa vào danh nghĩa Đạo Tổ duy nhất chi đương thời, phát triển mấy trăm năm còn thua hai tòa Đạo Tông, bản cô nương nhìn cũng chả thấy có gì đặc biệt."
Tô Đình cười nói ra: "Hai tòa Đạo Tông sớm đã tích lũy ngàn năm nội tình, truyền thừa đều không thua gì bản môn, nhất là phương thức dạy bảo hậu bối sớm đã là tạo thành hệ thống gần như hoàn thiện, cho nên những năm gần đây, Nguyên Phong Sơn từ không tới có, từng bước phát triển, có biến hóa hôm nay đã là kinh người."
Ngọc Linh tiên tử nhìn tòa động thiên phúc địa này, nói: "Ma tông cũng phát triển mấy trăm năm, làm sao lại có thể cường thịnh hơn so với tam đại tiên tông?"
Tô Đình chợt cảm thấy bất đắc dĩ, nói ra: "Ma tông phát triển đi là theo con đường tà đạo, tự nhiên là nhanh đến kinh người, mà Nguyên Phong Sơn ta chính là truyền thừa Đạo Tổ, đạo môn chính thống, đi con đường hậu tích bạc phát."
Ngọc Linh tiên tử nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói: "Quả nhiên là miệng lưỡi bén nhọn, khó trách lúc trước tiểu nha đầu kia bị ngươi lừa một trận đã đi theo ngươi rời núi đi."
Tô Đình sờ sờ mặt, không trả lời.
Mà lúc này, bên trong Nguyên Phong Sơn.
Chưởng giáo đã mệnh đệ tử chuẩn bị thỏa đáng.
Trận thế nghênh đón vị Chân Tiên này, tự nhiên là quy cách cực cao.
Thật sự muốn bàn về thì Thanh Đế sáng lập Nguyên Phong Sơn gặp Ngọc Linh tiên tử cũng cần cung cung kính kính hô một tiếng Thanh sư tỷ.
"Cung nghênh Ngọc Linh tiên tử."
Theo chưởng giáo cung kính thi lễ.
Chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn cũng dùng lễ tiết cực cao để đối đãi.
"Bắt đầu đi."
Ánh mắt Ngọc Linh tiên tử hữu thần, đảo qua toàn bộ Nguyên Phong Sơn, đánh giá tất cả mọi người, mang theo vài phần quan sát.
Trong chớp mắt này, trên dưới Nguyên Phong Sơn, dù là chưởng giáo trưởng lão hay là đệ tử tầm thường, đều cảm thấy một luồng rung động khó tả.