Đi Minh Nguyên Đạo Quan một chuyến, Tô Đình rốt cục đã lấy được rễ cây tiên liên.
Vốn dĩ khi nghe nói trấn long trụ là căn cơ của Minh Nguyên Đạo Quan, Tô Đình đã từ bỏ con đường này.
Hắn không thể vì cứu người mà hủy đi căn cơ của Minh Nguyên Đạo Quan.
Cũng may Ngọc Linh tiên tử không phải nhất định phải có vật này mới bằng lòng xuất thủ, bằng không hắn lại phải đi về phương tây tìm Bạch Thế Chí Đại Bồ Tát tương trợ.
Nhưng Tạ Cảnh Văn hiện thân, lại đồng ý yêu cầu của hắn.
"Có rễ cây tiên liên, lại mời Ngọc Linh tiên tử xuất thủ thì tốt hơn nhiều."
Tô Đình thầm nghĩ: "Chỉ là Phách Thiên Thần Kiếm mời ta làm việc, nếu nói cớ gì? Chỉ sợ chuyện này không đơn giản, cũng may ta cũng không lập tức đồng ý. . . Nếu sau này nàng nhờ giúp đỡ, vượt ra ý nguyện trong lòng ta, ta cứ làm như không thấy là được."
Vừa nghĩ như vậy, hắn vừa dẫn theo Tô Duyệt Tần rời đi Minh Nguyên Đạo Quan.
——
"Những ngày qua, Tiểu Đình sống cũng không thoải mái."
Tô Duyệt Tần khẽ thở dài, đi một chuyến tới Minh Nguyên Đạo Quan, nàng đã có thể đoán được tình cảnh gần đây của Tô Đình.
Ma đạo thế lớn, có thể tùy ý tiến công, tùy ý ngưng tụ lực lượng tại một chỗ nào đó, rồi có thể xuất thủ tiến đánh, chiếm cứ chủ động.
Mà Trung Thổ có tam đại tiên tông lại cần thủ hộ toàn bộ Trung Thổ, không thể có một chút sơ ý, cực kì bị động.
Ngay cả U Minh Chân Quân luôn luôn hết sức tự tin, đều cần điều động toàn bộ các đại tông phái thế gia vọng tộc ở Trung Thổ, đủ thấy tình thế nghiêm trọng đến mức nào.
Lần này Tô Đình cưỡng ép điều động, Minh Nguyên Đạo Quan cũng thuộc phạm vi bị điều động, mà bây giờ Minh Nguyên Đạo Quan có hao tổn, vẫn có rất nhiều người trách tội trên đầu Tô Đình.
Nhưng lúc này điều động các tông các phái các tộc ở Trung Thổ, đâu chỉ là một Minh Nguyên Đạo Quan?
Trải qua một lần này, gần như đã gây vô số thù hằn.
"Vẫn bình thường."
Tô Đình cười nói: "Ma đạo bị ta đánh tan, ta giành được công đức vô lượng, về phần hao tổn của những nhà này là chuyện không cách nào tránh khỏi, kì thực bọn hắn cũng coi là vì tự vệ. .. Còn có mấy kẻ không muốn xuất lực mới ghi hận ta, cũng không quan trọng, dù sao đều là hậu bối tu hành, không tạo được uy hiếp với ta, coi như tương lai bọn hắn tu hành có thành tựu, nhưng trên đời này có ai có thể đuổi kịp Tô Đình ta, cái sau vượt cái trước?"
Tô Duyệt Tần ngừng tạm, nói ra: "Đệ gây thù hằn không ít, có lẽ không quá để ý, nhưng những cố nhân quen thuộc với mình cũng vẫn lạc, trong lòng đệ cũng không dễ chịu nhỉ?"
Vẻ mặt Tô Đình phút chốc thoáng ảm đạm, cuối cùng buông tiếng thở dài, nói: "Đây là chuyện khó tránh khỏi."
Cố nhân ở Minh Nguyên Đạo Quan, chỉ tính mới gặp mặt một lần, giao tình không tính là sâu. . . Thế nhưng ở Nguyên Phong Sơn, lại có không ít trưởng lão có chỗ lui tới cùng hắn, cùng đệ tử mười phần sùng kính hắn.
Những khuôn mặt quen thuộc kia, trong khi chống cự ma đạo đã dần biến mất không thấy gì nữa.
"Không đề cập tới chuyện này."
Tô Đình cười nói ra: "Rời đi Minh Nguyên Đạo Quan, ta mang tỷ trở về Nguyên Phong Sơn."
——
Trong Nguyên Phong Sơn.
Vẻ mặt Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh cực kì ngưng trọng.
Những ngày qua, ông ta không ngừng đọc các loại tin tức ở Trung Thổ gửi về.
Từng chi tiết, phàm là tin tức liên quan đến triều đình đều truyền đến. . . Dù là những chuyện cổ quái ở nhân gian, thậm chí những tật bệnh kỳ lạ đều sẽ truyền đến nơi này.
Mỗi ngày có các loại tin tức, số lượng đạt tới hàng trăm vạn.
Lưu Bạc Tĩnh chính là thiên thần mà phải hết sức chuyên chú, thần niệm vận chuyển liên tục mới có thể giải quyết rõ ràng.
Nếu là các Tiên gia khác, ví dụ như vị U Minh Chân Quân kia ở đây, chỉ sợ sớm đã hoa mắt váng đầu.
"Năm đó ta chưa thành thần, vẫn là quan viên Đại Chu, cũng chưa từng có mệt nhọc như vậy."
Lưu Bạc Tĩnh vuốt vuốt lông mi, ông ta từng tham gia vào quá trình khai sáng chế độ mới của Đại Chu, đã từng là mệt nhọc đến cực điểm, nhưng lúc đó cũng không mệt nhọc như bây giờ.
Có tới hàng trăm vạn tin tức gửi đến, từ tin tức nhỏ như thê tử của thị vệ của Tề Vân công Đinh Ngôn có bầu đều có thể truyền đến nơi đây, thỉnh cầu Nguyên Phong Sơn quan sát, xem có phải là Tô Quan Nhi giấu giếm Ma Thai ở bên trong.
Ông ta không ngừng xem lướt qua các tin tức, ghi vào trong lòng, suy tính biến hóa bên trong rồi tiện tay đốt rụi đi.
Mỗi ngày tính toán như thế, cho dù là Lưu Bạc Tĩnh cũng cảm thấy cực kì mệt mỏi.
"Việc này. . ."
Lưu Bạc Tĩnh thoáng nhăn mày lại.
Trên tin tức này, ông ta nhìn thấy mấy cái tên có chút quen thuộc.
Mấy cái tên này có trên danh sách mà Tô Đình đưa cho ông ta.
Nếu như ông ta nhớ không sai thì tám chín phần mười chính là thần linh chuyển thế.
Bên trong có chủ nhân của hai cái tên đã ngã xuống trong cảnh nội tân triều.
Lại là thủ bút của Thủ Chính Đạo Môn, lấy cớ là tru diệt Tà Thần đồ chúng ma đạo, giết chết hai người do thần linh đầu thai chuyển thế.
Việc này chẳng những không thể hỏi tội, thậm chí còn phải ghi cho Thủ Chính Đạo Môn một bút công lao.
"Thủ Chính Đạo Môn thật to gan, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ánh mắt Lưu Bạc Tĩnh ngưng trọng, lấy ra một vật, đưa tin qua cho Tô Đình.
——
Ầm!
Hư không vỡ vụn!
Tô Đình mang theo Tô Duyệt Tần về tới động phủ nhà mình.
Mấy đại yêu cũng không lạ lẫm gì đối với Tô Duyệt Tần.
Lúc trước Tô Đình bế quan hơn mười năm, chuẩn bị tu luyện đắc đạo, Tô Duyệt Tần đã từng tới thăm.
Mấy tiểu đồng này vây quanh Tô Duyệt Tần, liên tục gọi cô mẫu, khiến Tô Duyệt Tần đỏ mặt.
"Không cho phép dây dưa, nhanh đi phân phó chuẩn bị bữa tối, cứ dựa theo tiêu chuẩn lần trước khoản đãi thiên sư."
Tô Đình vẫy lui những tiểu quái này, mới nhìn tới biểu tỷ, cười nói: "Hoán Hoa Các nhất định là chỉ có canh xuông, sau khi Tích Cốc, chỉ sợ tỷ còn chưa từng nếm qua đồ ngon. . .
Lần này ta phân phó chuẩn bị đều là linh thực, không phải ngũ cốc hoa màu, không cần vận dụng pháp lực luyện hóa, thậm chí cũng có thật nhiều giúp ích đối với tu hành."
Tô Duyệt Tần nói khẽ: "Cũng không phải người ngoài, long trọng như thế làm gì?"
Tô Đình lặng lẽ cười nói: "Dựa vào tu vi, thân phận địa vị bây giờ của ra, an bài một bàn yến hội thì tính là gì? Đây cũng không phải đại sự gì, đổi được lòng vui vẻ của tỷ đệ chúng ta, là cái gì cũng không đổi được."
Hắn nắm tay iểu tỷ, cảm thán nói: "Lúc trước trong nhà chỉ có bốn bức tường, chúng ta ăn cũng không đủ no, vì mỗi ngày ba bữa cơm mà bôn ba lao lực, bây giờ đã xem như lên như diều gặp gió. . . Không, đã là thoát trần đời, dù sao cũng nên cẩn thận hưởng thụ một phen."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, lại hơi ảm đạm, nói: "Đáng tiếc bây giờ đệ gặp chuyện, quá mức cao xa, rất nhiều chuyện, tỷ tỷ đều không giúp được đệ."
Tô Đình cười ha ha một tiếng, nói ra: "Bây giờ là ta đương gia, nếu như còn muốn để tỷ tỷ ở phía trước ngăn cản mưa gió thì ta còn là nam tử hán sao?"
Hắn đang muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng lệnh bài bên hông lấp lóe quang mang, rõ ràng là Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh truyền đến tin tức.
Tô Duyệt Tần thấy thế, cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói ra: "Ta ở chỗ này tu hành một phen, chờ linh thực, đệ mau mau đi làm việc."
Tô Đình gật đầu nói ra: "Ta sẽ trở lại nhanh thôi."
Hắn nói như vậy rồi đi ra động phủ, hóa thành một đạo quang mang, bay về nơi Lưu Bạc Tĩnh ở.
——
" Xảy ra chuyện gì?"
"Thủ Chính Đạo Môn lại tru sát mấy vị thần linh chuyển thế."
"Cái gì?"
Tô Đình nhíu chặt lông mày, nói: "Tô Quan Nhi đã là đại phiền toái, trong thời điểm cấp bách như thế, Thủ Chính Đạo Môn này vẫn không để ý đại cục, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. . . Đây không phải là phong cách hành sự của Thủ Chính Đạo Môn."