Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 961: Hành hung giao long




     Vốn cho rằng Tạ Cảnh Văn chỉ muốn xem trò hay mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, vị Chân Tiên này dường như có thâm ý.

"Làm hung ác chút."

Trong mắt Tạ Cảnh Văn hiện lên ý này.

Tô Đình ngầm hiểu, khẽ gật đầu.

Sáo lộ này vô cùng thô thiển, cũng chính là bản nâng cấp của chiêu anh hùng cứu mỹ nhân.

Trước hết để Tô Chân Quân đánh giao long thành chó, sau đó Tạ Cảnh Văn xuất thủ cứu, thay nó trị thương, xóa đi ân oán trước đây giữa nó cùng Minh Nguyên Đạo Quan, lại ban ân huệ, thu làm Thần thú thủ sơn.

Dù sáo lộ này vô cùng thô thiển xưa cũ, nhưng giao long này từ khi còn nhỏ đã sinh hoạt trong giếng, ngàn năm trôi qua vẫn giống như giấy trắng, trông cậy vào nó có thể nhìn thấu quỷ kế vô sỉ của hai vị Tiên gia thì rõ ràng đã làm khó nó.

——

" Trận pháp Tỏa Long trụ này là năm đó Đạo Tổ bố trí, muốn phá trận cũng không phải chuyện dễ."

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Dù năm đó tu vi của Đạo Tổ không cao, nhưng sau khi thành đạo thì đây cũng là quỹ tích đại đạo, dù giao long đã tu thành yêu tiên, cũng không thể thoát khốn... Lần trước ngươi đến tương trợ, trên thực tế nó cũng chỉ quấy được chút phong vân mà thôi, dù ngươi không xuất thủ, nhiều nhất nó chỉ nâng lên cao ba trượng, vẫn không thể thoát khốn."

Tô Đình nghiêm nghị nói: "Đã nhìn ra."

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Muốn xóa đi bố trí của Đạo Tổ, dù là dựa vào tu vi của ta cũng chưa chắc có thể làm được, cũng may năm đó ở Tử Tiêu Cung, ta theo tổ sư học qua mấy năm, đại khái cũng hiểu biết giải pháp."

Tô Đình nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng.

Giải pháp mà không phá pháp.

Trận này không cần phá nhưng có thể trốn thoát.

"Giải pháp như thế nào?"

"Trong Tỉnh viện cũng có vết tích của Đạo Tổ lưu lại, cho nên tất cả sự vật đều cực kì trân quý, không thể tuỳ tiện tổn hại."

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Ta muốn tách xiềng xích cùng trấn long trụ ra."

Nàng lấy ra tiên kiếm từ phía sau lưng.

Tiên kiếm ra khỏi vỏ.

Trong viện đầy hàn quang.

Chính là Tô Đình là Tiên gia đỉnh phong tới gần Chân Tiên, cũng không khỏi lạnh cả người, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.

"Kiếm này chính là thượng đẳng tiên bảo, trải qua tay ta, có thể chém đứt xiềng xích, nhưng xiềng xích cũng là chí bảo, không thể tuỳ tiện tổn hại."

Nàng dùng mũi kiếm điểm vào chỗ giao điểm giữa xiềng xích cùng trấn long trụ ở phía trước.

Nơi đó đường vân trải rộng, vô cùng huyền ảo.

Nhưng một kiếm chém xuống, xiềng xích từ trên trấn long trụ rơi xuống.

Tô Đình tự nhận trên kiếm đạo cũng có chút trình độ, nhưng lại nhìn không thấu huyền cơ trong một kiếm này.

——

Xiềng xích từ trên trấn long trụ rơi xuống.

Trận pháp cũng coi như bị phá một nửa.

Giao long dưới giếng gào thét lên tiếng.

Dường như ngay cả vách giếng đều sắp vỡ vụn.

Dưới giếng nước không ngừng mãnh liệt.

Giao long kia cực kì vui vẻ, cũng lộ ra vẻ cực kì nóng nảy.

Lúc này chỉ cần nó nhô lên trấn long trụ, là có thể giành lấy tự do, từ đây ngao du cửu thiên.

"An tĩnh một chút!"

Tô Đình vỗ một chưởng trên trấn long trụ.

Trấn long trụ hạ xuống hơn một trượng.

Giao long kêu rên, khí tức uể oải.

Lúc này Tô Đình mới thu tay lại, nhìn về phía Tạ Cảnh Văn.

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Ngươi muốn là tiên thân ngó sen, mà không trấn long trụ."

Tô Đình gật đầu nói ra: "Đúng vậy."

Tạ Cảnh Văn trầm ngâm nói: " Lấy đi tiên thân ngó sen, trấn long trụ vốn có quỹ tích đại đạo, cũng sẽ bị phá hư, không còn ba phần hiệu dụng lúc đầu, nhưng vẫn có thể... Chỉ là muốn lấy được tiên thân ngó sen như thế nào từ trấn long trụ xuống, cũng không dễ dàng."

Tô Đình cau mày nói: "Dùng kiếm pháp của ngài đều không thể lấy ra sao?"

Tạ Cảnh Văn bình tĩnh nói: "Ba năm trước đúng là không dễ, nhưng bây giờ có thể."

Tô Đình thầm thấy quái lạ, đang muốn tra hỏi.

Nhưng giao long kia lại gào thét lên tiếng.

Tô Đình lập tức giận dữ, nhảy lên miếng giếng, vây quanh trấn long trụ rồi rút lên.

"Lên!"

Chỉ thấy vẻ mặt Tô Đình lạnh lẽo, cắn chặt răng.

Trấn long trụ vốn không nặng, nhưng đại đạo quỹ tích giống như là mọc dưới đáy giếng vậy.

Muốn rút Tỏa Long trụ lên, không khác gì nhổ tận gốc một ngọn núi sinh trưởng trên mặt đất.

Việc này lộ ra vẻ cực kỳ nặng nề.

Nhưng bây giờ Tô Đình, sớm đã có bản lĩnh dời núi lấp biển.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, rút trấn long trụ ra.

"Định!"

Tạ Cảnh Văn đưa tay ra, vận chuyển pháp lực Chân Tiên, để trấn long trụ sang một bên .

Lúc này Tô Đình mới trống tay.

Thình thịch!

Nhưng dưới giếng có một cột nước phóng lên tận trời!

Tô Đình đứng trên bờ giếng bị bắn trúng!

Cột nước bắn vào cái cằm hắn, đẩy hắn lên trời!

——

"Phốc phốc."

Tạ Cảnh Văn vốn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng nhìn thấy vị U Minh Chân Quân vốn rất khí phách này ngửa mặt lên trời, tựa như mũi tên bay lên bầu trời, không khỏi bật cười ra tiếng.

Mà vách giếng bỗng nhiên vỡ vụn.

Chỉ thấy trong cột nước bắn ra long uy.

Giao long ở bên trong có hình dạng như rùa, giáp mai dày đặc, quang mang lấp lóe, nhưng lại giống một con rồng, đỉnh đầu mọc sừng dài, dưới cằm mọc râu, trong miệng phát ra tiếng long ngâm.

Ngàn năm lâm nguy, bây giờ rốt cục đã thoát khốn mà ra!

"Trở về cho lão tử!"

Trên bầu trời, đột nhiên đè xuống một vệt sáng.

Con giao long kia mới từ trong giếng bắn lên, lạp tức bị quang thúc kia đánh rơi xuống.

Chỉ thấy trên chín tầng trời, sắc mặt Tô Đình vô cùng khó coi, con mắt thứ ba trên trán bắn ra quang mang lấp lóe, hết sức sáng chói.

Nếu không phải Minh Nguyên Đạo Quan muốn hàng phục nó làm thần thú hộ sơn, chỉ dựa vào hành động đánh lén kia, Tô Đình hắn đã có thể bắt con giao long này về khoản đãi Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh.

"Tiếp chiêu đi!"

Tay phải Tô Đình điểm nhẹ.

Một chỉ điểm ra!

Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ!

Pháp lực mãnh liệt mà ra, ngưng tụ thành một chỉ dài chừng trăm trượng, hết sứcto lớn, từ trên trời giáng xuống!

Nếu nói binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Trong ngũ hành, nước có thể khắc đất.

Con giao long kia thuộc thủy, dưới một chỉ này lại không thể thôi động nước giếng trợ giúp.

Một chỉ này cắm vào trong giếng, trực tiếp đánh giao long vào trăm trượng dưới giếng.

"Đều nói nước có thể khắc lửa, hôm nay ta sẽ để ngươi biết lửa mạnh cũng có thể khắc nước!"

Tô Đình bấm tay, đổi ngũ hành, biến thành ngọn lửa.

Bát Hỏa Long Đạo!

Hỏa long này vòng quanh Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ, phóng xuống phía dưới giếng.

Dòng nước dưới giếng đều sôi lên, biến thành khói trắng, lượn lờ lên cao.

Giao long dưới giếng kêu thảm không thôi, không ngừng kêu rên.

"Lại để cho ngươi nếm thử uy lực Thiên Lôi của Tô mỗ!"

Tô Đình đang muốn kết ấn, lại đánh ra một đạo Thiên Lôi.

Nhưng Tạ Cảnh Văn lại ngẩng đầu nhìn đến, thần sắc hơi lạnh lùng, ý tứ cực kì rõ ràng, lại làm nữa sẽ quá phân.

Đạo Thiên Lôi này tiếp tục đánh xuống thì con giao long kia dù không chết luôn, cũng bị thương nặng, Minh Nguyên Đạo Quan muốn cứu sống nó thì không biết phải hao phí bao nhiêu bảo vật.

Tô Đình khẽ khụ một tiến, thu Thiên Lôi về, không nói gì.

"Tô mỗ chính là cho nó một trận giáo huấn mà thôi."

Tô Đình hạ xuống tới, cười ha ha nói: "Phải cẩn thận giáo huấn nó một lần, chớ có ỷ vào đạo hạnh ngàn năm mà tùy ý làm bậy ở Minh Nguyên Đạo Quan."

Tạ Cảnh Văn nhìn thoáng qua dưới giếng, nhưng cũng không có nhiều lời, không lên tiếng ngăn lại, chỉ nói ra: " Rễ cây dưới trấn long trụ, ngươi lấy đi."

Nàng dùng kiếm chỉ tới trấn long trụ, kiếm khí dần dần thả.

Trong lòng Tô Đình nhảy một cái, có một luồng hàn ý khó tả.

Dạng hàn ý này, hắn từng cảm thụ được trên người lão tộc trưởng của Thất Xích Bạch Hạc nhất tộc.

Lúc ấy lão hạc kia liều chết từ trong miệng tóe nhất kiếm, muốn hắn một phân thành hai, nếu không phải lúc ấy hắn đã lãnh hội được bất tử thân, chỉ sợ khó thoát kiếp số.

Nhưng hôm nay hắn đã đắc đạo thành tiên, đồng thời khoảng cách tới Chân Tiên cũng không xa xôi, mà vẫn cảm nhận được dạng hàn ý này.

"Một kiếm này..."