Kim ngọc chi thủy, vô cùng ác liệt.
Người bình thường chạm đến loại nước này, không nói tới chuyện cốt nhục bị ăn mòn, nhẹ nhất cũng bị thương tới bản nguyên, lưu lại nguồn bệnh.
Ngay cả bình sứ cũng chưa chắc có thể gánh chịu được Kim ngọc chi thủy bén nhọn như vậy, để lâu nhất định sẽ bị ăn mòn, bởi vậy, Tô Đình mới dùng Chân khí bao quanh ở ngoài.
Hắn không biết Tùng lão có thể luyện hóa Kim ngọc chi thủy này, dùng để tăng thêm đạo hạnh hay không, bởi vậy chỉ đưa một bình cho Tùng lão thử nghiệm trước.
"Nếu như Tùng lão có thể luyện hóa Kim ngọc chi thủy này, không ngại đi cửa hàng một lần, Tùng lão cũng biết, trong phòng của ta chính là Thanh Long Bàn Thủy Cục, bên trong có chứa phòng ngầm."
Tô Đình đi đến gần, thấp giọng nói rằng: "Trong phòng ngầm, có nửa ao Kim ngọc chi thủy."
Tùng lão đột nhiên chấn động, lộ ra vẻ khó có thể tin, hỏi lại: "Nửa ao?"
Tô Đình gật đầu nói: "Nửa ao."
Ánh mắt Tùng lão hơi ngưng tụ, giống như có một chút hoảng hốt.
Tô Đình nói rằng: "Tùng lão có thể thử xem có thể luyện hóa Kim ngọc chi thủy không, sau này nếu cần thì cứ tới cửa hàng lấy, người mà ta cho thuê cửa hàng kia, vãn bối đã chào hỏi. Huống chi, lấy danh vọng của lão nhân gia ngài, cũng không có ai ngăn cản."
Tùng lão để bình sứ xuống trước mắt, khẽ gật đầu.
Tô Đình thấy thế thì khẽ mỉm cười.
Hắn vốn chuẩn bị lễ vật cho Tùng lão là cắt ra hơn một nửa hà thủ ô hình người, lại dùng Chân khí bao lấy để đưa cho Tùng lão, có thể giúp lão nhân gia mau chóng đột phá tầng ba, có thể kéo dài tuổi thọ.
Nhưng bây giờ biểu tỷ bị hàn khí ăn mòn, mà hình người hà thủ ô vừa vặn có thể ôn dưỡng thân thể biểu tỷ, không chỉ giúp thân thể biểu tỷ từ từ khôi phục, càng giúp biểu tỷ không bị hàn khí ăn mòn.
Lần này đi Khảm Lăng, không hẳn có thể lấy được Liệt Nguyên Hỏa Mộc, mà dù sự tình thuận lợi, cũng phải đợi ở kinh thành tìm cơ hội lấy được Liệt Nguyên Hỏa Mộc, cũng không biết phải chờ bao lâu.
Vậy nên hà thủ ô hình người có thể ức chế hàn khí đành phải lưu lại, không thể làm lễ vật.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đành lấy nửa ao Kim ngọc chi thủy làm quà vậy.
. ..
Ở trong phòng tối, thần đao đặt trong hộp ngọc, trải qua 800 năm, từ từ sinh ra Kim ngọc chi thủy, cho đến hôm nay, đã bị Tô Đình luyện hóa hết hơn ba phần mười rồi.
Còn lại hơn nửa ao nước, đối với Tô Đình mà nói cũng có ích rất lớn, một là có thể dùng để luyện hóa, giúp đạo hạnh tăng thêm, thứ hai là khi dùng Ngũ Hành Giáp, mượn dùng Kim ngọc chi thủy để ngưng tựu lực sĩ thủy hành, sẽ cường đại hơn rất nhiều, nhất cử nhất động, khí tức ác liệt như đao, uy năng tăng lên rất nhiều, đủ để chống lại võ đạo Đại tông sư.
Dựa theo sắp xếp lúc đầu của hắn, vốn là sẽ tặng hà thủ ô cho Tùng lão, mà chính mình sau khi đi tới Khảm Lăng trấn xong, lại trở về Lạc Việt quận, tiếp tục ở nơi này, mượn Kim ngọc chi thủy để tu hành.
Dù sao Kim ngọc chi thủy cũng không thể mang đi, trừ phi hắn triển khai Ngũ Hành Giáp, biến thành một lực sĩ thủy hành để đi cùng.
Nhưng hắn muốn đi xa cả ngàn dặm, mang theo một lực sĩ thủy hành thì quá thu hút sự chú ý, hơn nữa đạo hạnh của hắn cũng không đủ để hắn triển khai Ngũ Hành Giáp lâu dài, duy trì dáng dấp lực sĩ thủy hành, vậy nên đành phải để Kim ngọc chi thủy ở lại trong phòng tối.
Nhưng lúc này, hà thủ ô hình người mà hắn vốn chuẩn bị cho Tùng lão, bây giờ lại không thể làm lễ vật nữa, nhưng hắn nhận rất nhiều ân tình của Tùng lão, dù da mặt hắn có dày hơn nữa, lần này rời đi nếu như không bày tỏ chút tâm ý, hắn cũng thực sự rất băn khoăn.
Tâm ý tất nhiên phải có, tuy rằng lễ vật chỉ mang tính hình thức, nhưng dù gì cũng phải biểu thị một chút, hắn nghĩ tới nghĩ lui, đành phải lấy nửa ao Kim ngọc chi thủy này ra đưa cho Tùng lão, để tỏ rõ tâm ý.
"Cũng coi như ngươi có tâm."
Tùng lão thu lấy chai Kim ngọc chi thủy này, sau đó nói : "Lão phu thử một lần, nếu như có thể luyện hóa, vậy nửa ao nước quý kia, lão phu sẽ vui lòng nhận, nếu là không thể luyện hóa, thì vẫn là của ngươi, tiếp tục cho ngươi giữ lại."
"Tùng lão có ơn trọng như núi đối với ta." Tô Đình thần sắc nghiêm nghị, nói: "Chỉ là nửa ao Kim ngọc chi thủy, tự nhiên không đủ để so với ân tình của tiền bối. Vãn bối biết rõ Tùng lão quan tâm, trong lòng sẽ khắc ghi, không dám quên."
Trong ánh mắt Tùng lão mang theo vài phần ấm áp, nói: "Ngươi cũng không cần quá để ý,
Cũng không cần chuẩn bị thiên tài địa bảo gì cho lão phu, ngươi có tiền đồ vô lượng, ngày sau nếu như lão phu còn có chuyện cầu ngươi, hi vọng khi đó ngươi có thể ra tay giúp đỡ."
Tô Đình nghiêm mặt nói: "Vãn bối tuyệt đối không hai lời."
Tùng lão gật gù, cảm giác vui mừng, nói: "Cũng không uổng công lão phu coi ngươi như con cháu, nể tình hôm nay ngươi có tâm, lão phu lại chỉ cho ngươi một con đường sáng."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Đường sáng?"
Tùng lão đứng chắp tay, chậm rãi nói rằng: "Những ngày qua, ở Lạc Việt quận này, huyện lệnh Phương Khánh kính trọng cho ngươi, thiên vị cho ngươi, ngươi cũng cảm nhận mọi chuyện làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều?"
Tô Đình ngẩn ra, nói: "Những ngày qua, dù là vào lao ngục hay kiện cáo trên công đường, đều được Phương đại nhân thiên vị, mà chuyện liên quan đến Tôn gia, Vương gia, thậm chí cả Đường gia, cũng do Phương đại nhân trợ giúp một hồi, bằng không khi ta chưa đột phá tầng hai, đối mặt với ba nhà này cũng thật sự khổ não."
Tùng lão tiếp tục nói: "Hơn nữa những ngày qua ngươi dùng phép thuật để gây chuyện, cũng là hắn ta thay ngươi đè xuống, lại giả vờ không biết, chưa từng đi thăm dò, bằng không, Viên Khuê theo lệnh tra ngươi, dù cho hắn ta không tra được, cũng có thể khiến ngươi gặp phiền phức, khó chịu vô cùng."
"Chuyện này ngược lại cũng đúng." Tô Đình nghe vậy, không khỏi cười vài tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Nhưng việc này liên quan gì tới đường sáng mà Tùng lão muốn chỉ điểm cho vãn bối?"
"Nếu như quan phụ mẫu ở Khảm Lăng trấn cũng kính trọng ngươi, coi ngươi là ân nhân, vậy ngươi ở Khảm Lăng trấn có phải cũng dễ dàng đứng vững bước chân? Mà ở trước mặt Tô gia Khảm Lăng, phân lượng có phải cũng sẽ có nặng hơn một ít?" Tùng lão nói.
"Việc này. . ." Tô Đình kinh ngạc nói: "Tùng lão biết vị này?"
"Lão phu không biết."
"Ây. . ."
"Nhưng lão phu biết mẫu thân của hắn ta."
"Cái gì?" Tô Đình lộ ra vẻ khiếp sợ, trong lòng dấy lên ngọn lửa bát quái, trong mắt tỏa sáng, vội hỏi: "Tùng lão ngài cùng mẫu thân của vị đại nhân kia có quan hệ gì?"
"Nói nhăng gì đó?" Tùng lão mắng một tiếng, nói: "Lão phu chỉ quen biết cũ với người coi miếu ở quê nhà hắn, vì vậy mới biết được một ít chuyện."
"Thì ra là như vậy." Trong lòng Tô Đình hiểu ra, trên mặt lướt qua vẻ thất vọng khó có thể dùng lời diễn tả được, trầm thấp thở dài.
" Tiểu tử vô liêm sỉ."
Tùng lão mắng một tiếng, mới nói: "Trên trời có rất nhiều thần tiên, mà dưới thế gian lập vô số miếu thờ, tín đồ ở Lạc Việt quận này, tám chín phần mười đều bái lạy Lôi Bộ chính thần, mà Khảm Lăng bên kia lại có hơn một nửa miếu thờ cung phụng tinh quan."
"Nhưng quan phụ mẫu ở Khảm Lăng trấn kia, cố hương của hắn ta là Cảnh Tú huyện, mà ở Cảnh Tú huyện cũng có thật nhiều tín đồ bái Lôi Bộ chính thần."
"Gian miếu nhỏ này của lão phu được ký danh ở Ty Thiên giám, mà khi ta tiếp nhận thần miếu, đi tới Ty Thiên giám thụ phong, lúc đó người coi miếu của Lôi Thần miếu ở Cảnh Tú huyện cũng cùng đi thụ phong."
"Bởi vì cùng trong coi Lôi Thần miếu, cũng coi như đồng môn, vì vậy có chút giao tình."
Nói tới đây, Tùng lão nhìn Tô Đình, trầm giọng nói: "Lạc Việt quận đi tới Khảm Lăng trấn, cách xa nhau ngàn dặm, nhưng cách đây khoảng 700 dặm, sẽ đi qua Cảnh Tú huyện, lão phu thay ngươi hỏi một tiếng, mới biết việc này."
Tô Đình không khỏi hỏi: "Đó là chuyện gì?"