Lần này đi kinh thành, Minh Thế Pháp Vương viên tịch, đốt ra Xá Lợi Tử, lại bị gió lớn quét đi, bên trong có một viên rơi vào cảnh nội tân triều.
Nếu như là lúc trước, Tô Đình cũng sẽ không để ý quá nhiều.
Nhưng La Hán xương kính lại soi sáng ra phía sau phía sau Minh Thế Pháp Vương có hư ảnh Kim Liên.
Một đóa Kim Liên này không đơn thuần là tỏa ra khí vận nhân gian, mà là có một cỗ khí tức rất tinh tường.
Đó là khí tức khiến Tô Đình chưa từng nghĩ tới trước đó.
"Trong Đại Chu hoàng triều truyền thừa gần chín trăm năm, bây giờ lại xuất hiện tân triều, bởi vậy ở nhân gian xuất hiện mấy chục năm chiến loạn... Mà trong lúc này, Phật Môn ở phương tây truyền giáo, cùng tồn tại ở Trung Thổ với tam đại tiên tông."
Tô Đình hơi nhắm mắt, thầm nghĩ: "Thiên Đình Đế Quân, rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Trong nháy mắt này, Tô Đình chỉ cảm thấy Trung Thổ ở thế gian này cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Mặc dù hắn đã đắc đạo thành tiên, đồng thời đã là Tiên gia đỉnh phong, siêu thoát giới hạn Nhân Gian.
Nhưng nhân gian bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, hắn vẫn không thể thấy rõ.
Dù hắn có được thiên nhãn, cũng không thấy rõ.
"Tên hỗn trướng Tô Quan Nhi kia không tiếc chôn vùi toàn bộ Ma tông cũng muốn tấn công Trung Thổ, rốt cuộc là đang mưu đồ cái gì?"
"Thiên Đình Đế Quân nhất định đóng vai trong chuyện ở nhân gian này."
"Có lẽ Đế Quân đã sớm biết Tô Quan Nhi có mưu đồ."
Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên hiện lên một cảm giác khó tả.
Chuyện ẩn giấu trong đó thâm sâu khó lường.
——
Dù trong lòng suy nghĩ khá nhiều, nhưng manh mối chỉ có một chút, tất cả cũng đều là suy đoán, khó có thể suy đoán càng sâu hơn một chút.
Bởi vậy Tô Đình dứt khoát không suy nghĩ nhiều, an tâm quản lý các phương phòng thủ.
Từ khi tiêu diệt Ma tông thì không còn có ma hoạn tiến công.
Nhưng Tô Đình sợ có biến, đến nay vẫn nghiêm mật trấn giữ.
Về phần giám sát Trung Thổ, đến nay vẫn không phát giác ra tung tích của Tô Quan Nhi.
Tuy nói chư thiên chính thần bên trong, đã có không ít, thụ mệnh với Đế Quân, nghiêm mật giám quan sát cảnh nội Trung Thổ, nhưng Tô Quan Nhi có bản lĩnh ẩn nấprất cao, Tô Đình cũng có chút kính nể.
"Thật là chuột nhắt trong bọn chuột nhắt."
Tô Đình tán dương một câu như vậy, trong lòng suy nghĩ vẫn rất phức tạp, chỉ ngóng trông Tô Quan Nhi có thể yên tĩnh lâu dài như thế.
Nhưng hắn cũng hiểu Tô Quan Nhi tuyệt đối không có khả năng an phận.
"Dù sao trước khi hai triều quyết ra thắng bại, Tô Quan Nhi không xuất hiện cũng được."
Tô Đình mắng thầm: "Sau khi quyết ra thắng bại, ta nhận nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, trách nhiệm còn lại cũng không do ta."
Hắn mới nghĩ như vậy, lại chợt nhớ tới một chuyện.
Ngũ hành giáp còn ở trong tay tiểu tử Tô Tân Phong kia.
Hơn nữa lúc trước ma đạo tiến công với quy mô lớn, tiểu tử này lại dám gọi thẳng Đại Ngưu đạo nhân, quả thực là khi sư diệt tổ.
Giờ khắc này, trong lòng của hắn rất nhiều cảm giác phiền muộn.
"Trước tiên tìm hắn tính sổ sách, thuận tiện xả cơn tức."
——
Phía đông Trung Thổ, ven bờ hải vực.
Tô Tân Phong tuần sát các phương, cũng không cảm nhận được vết tích ma đạo, mà các tông các phái bây giờ cũng đều an ổn xuống, trận pháp hoàn thiện, bố trí vững chắc.
Chỉ cần tiếp tục như vậy, chờ đợi hai triều ở Trung Thổ quyết ra thắng bại, sư tôn nhà mình hạ lệnh, tán đi phòng tuyến tứ phương thì ai có thể về nhà nấy.
"Sư huynh."
Đúng lúc này, có tiểu đạo sĩ tới, thần sắc cổ quái, nói ra: "Bạch cô nương đang ở chỗ ngươi."
Tô Tân Phong hơi biến sắc mặt, nói ra: "Nói ta không có ở đây, đang tuần sát các phương."
Đạo sĩ kia sờ lên ót, nói: "Nửa canh giờ trước cũng đã nói, mà bình thường ngươi Tuần sát cũng chỉ cần một canh giờ, nàng đều đợi nửa canh giờ rồi, ta thấy đợi thêm nửa canh giờ nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề... Tối đa cũng chỉ kéo nửa canh giờ."
Tô Tân Phong vuốt vuốt lông mi, nói ra: "Sao ta lại bày ra chuyện này?"
Trong ánh mắt của đệ tử Nguyên Phong Sơn kia giấu giếm ý cười trên nỗi đau của người khác, trên mặt lại tràn đầy lo lắng, nói ra: "Đều là do sư huynh kiệt xuất, kỳ thật không chỉ Bạch cô nương, rất nhiều cô nương đều mười phần để bụng tới ngươi."
Tô Tân Phong khổ não nói: "Ta một lòng tu hành, suy nghĩ chuyện nam nữ gì đâu? Lúc trước làm sao lại nhiều chuyện, tự dưng làm náo động, trêu chọc việc này đâu?"
Tên đệ tử Nguyên Phong Sơn kia chần chờ nói: "Không thì báo với tông môn một tiếng? Dù sao sau này thành cũng phải muốn báo với trong môn, cũng phải báo với Thái Thượng trưởng lão, dứt khoát xin trưởng bối trong môn chỉ giáo?"
Tô Tân Phong tự giễu, nói: " Nguyên Phong Sơn ta dù không cấm đón dâu, nhưng làm sao ta có thể cưới vợ ở tuổi này? Về phần thỉnh giáo trưởng bối bản môn? Ngươi để ta đi thỉnh giáo vị kia? Trong môn đều là đạo sĩ, có người nào có thể để ta thỉnh giáo? Sư tôn ta ngược lại không làm đạo sĩ, là một tục gia, nhưng hắn chỉ biết tu luyện, chém chém giết giết, loại chuyện nam nữ này, hắn cái gì cũng đều không hiểu, so với ta còn đầu gỗ..."
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
"Ta nói sư tôn ta..."
Trong một chớp mắt, tiếng nói chợt ngưng.
Tô Tân Phong trợn mắt há mồm, hắn nghe được giọng nói này cũng không phải là giọng nói của sư đệ n trước mắt, mà là giọng nói quen thuộc của sư tôn.
Lúc này trong lòng mới nhảy một cái, lập tức cảm giác phía sau bị nhấc lên.
Pháp lực không thể nào kháng cự treo hắn lên.
"Cánh cứng cáp rồi, dám bất kính đối với vi sư rồi?"
Tô Đình phất phất tay, ra hiệu cho tiểu đạo sĩ kia thối lui.
Tiểu đạo sĩ đồng tình nhìn thoáng qua Tô Tân Phong, rồi vội vàng thối lui.
Tô Tân Phong rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói ra: "Sư tôn, đây đều là hiểu lầm."
Tô Đình cười lạnh nói: "Hiểu lầm? Trước đó dám bất kính đối với vi sư, bây giờ còn dám mắng vi sư là cái gì cũng không hiểu?"
Tô Tân Phong vội giải thích: " Bốn chữ Đại Ngưu đạo nhân này..."
Ba.
Hắn chỉ cảm thấy trên mông nóng bỏng đau đớn, ngay cả pháp lực đều không thể làm dịu đi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Đây không phải là đệ tử kêu, là lúc khẩn cấp nên tiểu Bạch nhà ta lên tiếng."
"Hắc?"
Tô Đình liếc mắt.
Bạch giao long cách đó không xa lập tức ra hiệu lắc đầu, không phải mình gây nên.
Tô Đình thu mắt về, sắc mặt như thường.
Tô Tân Phong há hốc mồm, chỉ cảm thấy oan khuất không thể rửa sạch, quả thực là bi thảm.
"Bớt nói lời vô ích."
Tô Đình nói ra: "Ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì giấu diếm vi sư?"
Tô Tân Phong chần chừ một lúc, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì không thể nói?" Tô Đình để hắn xuống, nghiêm mặt hỏi.
"Đệ tử gần đây có chút chuyện phiền lòng, nhưng không quan hệ tới việc tu hành, không cần sư tôn..." Tô Tân Phong ngừng tạm, mới lên tiếng.
"Đã phiền nhiễu tâm tình thì chính là có quan hệ cùng tu hành." Tô Đình khua tay nói: "Nói nghe một chút, để vi sư cao hứng một chút."
"..." Tô Tân Phong há hốc mồm, thở dài: "Liên quan tới chuyện nam nữ, sư tôn cũng không hiểu mà."
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Tô Đình cười lạnh nói: "Tưởng tượng năm đó, vi sư ở Lạc Việt Quận, không biết đã câu dẫn bao nhiêu cô nương, ngươi còn tưởng là vi sư chưa từng trải qua bụi hoa?"
"Thật?"
"Vi sư đã lừa qua ngươi bao giờ?"
"Thế thì nhiều, từ lúc ta mơ hồ bắt đầu nhớ được chuyện, giống như vừa đầy hai ba tuổi, ngài đã lừa qua ta mười bảy mười tám lần, từ nhỏ đến lớn, nhớ không rõ."
"Nhớ không rõ chính là không có." Tô Đình khua tay nói: "Ít nói lời vô ích, ngươi nói rõ mọi chuyện ra, vi sư hiến kế cho ngươi, nhớ lại năm đó ta vượt qua vạn bụi hoa, mà phiến lá không dính vào người, vấn đề gì giữa nam nữ, nào có chuyện gì có thể làm khó được ta?"
"Thật?"
"Vi sư đã lừa qua ngươi lúc nào?"
"..." Tô Tân Phong cảm thấy lời này rất quen tai, đành thấp giọng nói: "Không có."