Tô Đình thả chén nước xuống, sắc mặt đã biến thành vô cùng lạnh lẽo, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Vị gia chủ này đúng là có hỏa khí thật lớn, chẳng trách công tử nhà ông ta chết cũng không yên lành."
Phương Khánh rùng mình, vội nói: "Đương nhiên, ngay cả Tôn gia mà tiên sinh đều có thể nắm chặt trong tay, đối mặt với Vương gia tự nhiên cũng có lòng tin."
Nói xong, hắn ta lại cười khổ tiếng, nói: "Hôm nay Phương mỗ đến đây chỉ là muốn thông báo cho tiên sinh một tiếng, để tiên sinh có phòng bị mà thôi."
Vẻ mặt của Tô Đình dần lạnh đi, trong ánh mắt cũng âm trầm bất định, hắn nhẹ chắp tay, nói: "Phương đại nhân có tâm."
"Tiên sinh khách khí."
Phương Khánh thoáng giơ tay, có chút chần chờ rồi lại nói: "Ngoài ra, ta biết Vương gia không thể là địch thủ của tiên sinh, vì vậy mong khi tiên sinh ra tay thì không nên quá mức rõ ràng, bằng không ta là quan phụ mẫu ở nơi này cũng không được dễ xử lý."
Tô Đình biết đây mấy vụ án gần đây đã khiến Phương Khánh có chút lo lắng đề phòng, lúc này mới cười một tiếng, nói: "Chỉ cần Vương gia không động thủ với ta giữa chốn phố xá sầm uất, ta tự nhiên sẽ hơi né tránh, dù sao Ty Thiên giám có quy tắc, nếu như không cần thiết, không thể tùy ý hiển pháp trước mặt người thường mà."
Phương Khánh nghe vậy, vẻ mặt hơi cứng lại rồi mới nói: "Chỉ cần Phương mỗ ở Lạc Việt quận này, thì sẽ không có ai dám công khai ở bên ngoài làm trái luật pháp Đại Chu, dù là Tôn gia, hay Vương gia, hoặc là Đường gia, những năm gần đây, chỉ cần chạm đến luật pháp, Phương mỗ đều chưa từng lưu tình. Còn lần này, có lẽ Vương gia chủ cũng hiểu rõ, nếu dám to gan động thủ ở bề ngoài thì sẽ không có may mắn. . . Trừ phi ông ta dự định phá huỷ cả gia nghiệp của Vương gia, cũng không muốn cả tính mạng của chính ông ta."
Nói xong, Phương Khánh lại dừng lại, nói rằng: "Chỉ là Phương mỗ cũng biết, là người luôn có những lúc khó có thể dự đoán được, không chừng ông ta nhất thời phát rồ, âm thầm lén ra tay, thế nên ta vẫn muốn thông báo cho tiên sinh một tiếng, ngày thường ở bên ngoài cần chú ý thêm. Đương nhiên, hiện nay tiên sinh dự định rời đi Lạc Việt quận, cũng là rời xa thị phi, Phương mỗ nói lời này ngược lại đã dư thừa."
Tô Đình cười nói: "Không dư thừa, không dư thừa."
Phương Khánh thấp giọng buông tiếng thở dài, nói: "Lấy bản lĩnh của tiên sinh, trước đó, Phương mỗ cũng chỉ là sợ bọn hắn tự tìm đường chết."
Tô Đình không trả lời, chỉ nhìn về phía cửa.
Tô Duyệt Tần đứng ở kia, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên nàng đã nghe được câu nói khi nãy.
Phương Khánh cũng nhìn sang, hắn ta cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng Tô Duyệt Tần đã sớm biết tất cả về Tô Đình, xoay đầu lại, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Bây giờ tiên sinh đi xa, cũng coi như tha cho bọn hắn một lần."
Tô Duyệt Tần là một người thông minh, ở trước mặt người ngoài, nàng cũng không hỏi gì, chỉ dâng lên nước trà.
Tô Đình đứng dậy tới đón.
Phương Khánh thấy thế cũng đứng dậy, không dám thất lễ.
Tô Duyệt Tần thấy rõ vị quan phụ mẫu lại cung kính như thế, trong lòng cảm thấy hơi quái lạ, nhưng nàng tự nhiên hào phóng, cũng không thất lễ, sau khi dâng trà xong thì lùi về sau rời đi, không ở lại làm ảnh hưởng hai người nói chuyện.
Tô Đình nhìn nàng rời đi, mới thu hồi ánh mắt.
Khi nãy hắn có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng lại không ngăn cản Phương Khánh nói chuyện, thứ nhất là vì không cần thiết, thứ hai cũng là vì hắn muốn ám chỉ, dù ngày sau khi nói rõ với biểu tỷ, cũng có chuẩn bị trước một chút.
Hắn uống hớp trà, nhìn về phía Phương Khánh, mỉm cười nói: "Có một số người muốn tìm cái chết, chính là hoàng đế cũng quản không được, ngài không cần nhọc lòng."
Phương Khánh thở dài một tiếng, không cần nhiều lời nữa.
Sau khi Tô Đình thấy biểu tỷ, chợt nhớ tới một nhà khác, cười nói: "Nói đi cũng phải nói lại, lần trước Đường công tử mời người tới làm mối, bị ta đuổi đi, ta vốn cũng không để ý lắm, nhưng sau đó lại nghe thấy Tùng lão nói, Đường gia hắn cũng không vui vẻ gì, muốn cho ta một chuts giáo huấn, lần đó may là có Phương đại nhân dùng chút thủ đoạn để kiềm chế Đường gia một hồi?"
Phương Khánh nghe vậy, khẽ cười rồi nói: "Nói ra cũng thực là xấu hổ, Phương mỗ xem như đã làm chuyện ngoại lệ, một mình vận dụng quyền hành triều đình, đè chuyện làm ăn của Đường gia xuống một hồi, khiến Đường gia không rảnh để ý tới việc này, lâu dần cũng sẽ quên đi vướng mắc với tiên sinh. Phương mỗ vốn nghĩ đây cũng là việc nhỏ, vì vậy mới không báo cho tiên sinh, không nghĩ rằng tiên sinh diệu thuật thông thiên, cũng biết đến việc này."
Trên mặt Tô Đình mang theo ý cười, nói tiếng cám ơn.
Trên mặt Phương Khánh mang theo vẻ vui mừng.
Sự trợ giúp nếu chủ động nói ra, trái lại sẽ lộ ra lòng ham muốn về lợi ích quá nặng, nếu lộ ra qua miệng của người khác thì sẽ tốt hơn nhiều. Bây giờ Tùng lão chính là đã giúp hắn ta một đại ân.
Tô Đình cũng biết Tùng lão nói với mình việc này, cũng là có tâm muốn bản thân để ý giúp đỡ tới Phương Khánh hơn.
"Bây giờ coi như Đường gia cũng không rảnh tay nữa đâu?"
Tô Đình cười nói: "Chắc sẽ không ra tay với ta chứ?"
Phương Khánh nghe vậy, nghiêm nghị nói: "Như lời Phương mỗ vừa nói, ở Lạc Việt quận này, chỉ cần Phương mỗ vẫn còn là quan phụ mẫu, thì không có ai ở bên ngoài có thể đạp lên luật pháp. . ."
Nói xong, dừng một chút, hắn ta thở dài một hơi, nói: "Chỉ là luôn có một số chuyện dù có cẩn thận cũng khó mà tránh khỏi, thế nên bọn hắn có lúc cũng sẽ dựa vào luật pháp triều đình mà ra tay hại người trong phạm vi luật pháp cho phép, nếu là như thế, dù là quan phủ cũng không thể làm gì."
Tô Đình cười nói: "Giống như lần trước Vương công tử hại ta, nếu như bút tích không biến mất, như vậy dù quan phủ biết rõ ta bị hại, cũng không giúp được ta?"
Phương Khánh khẽ gật đầu, có chút bất đắc dĩ.
Tô Đình nở nụ cười tiếng, nói: "Xem ra luật pháp Đại Chu cũng chưa hoàn thiện."
Nói xong câu này, hắn đột nhiên cảm thấy muốn cười, dù cho ở kiếp trước của hắn, thời đại phát triển đến một nền văn minh mới rồi, nhưng trong một số phương diện luật pháp cho phép cũng xảy ra tranh luận.
"Nếu nói như vậy, Tôn gia, Vương gia, thậm chí cả Đường gia vốn không có thâm cừu đại hận gì vơi ta, khi muốn đối phó với ta, chỉ cần không để lại chứng cứ, như vậy chính là luật pháp cũng không trị được bọn hắn?"
"Luật pháp Đại Chu, không có chứng cứ thì không thể định án, thật sự là như vậy."
Phương Khánh gật đầu đáp một tiếng, lại nhìn thoáng qua Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy thâm ý, giống nư muốn nói vụ án trước đó ngươi gây ra cũng đúng như vậy.
"Như vậy xem ra cũng giống như lời bà mối kia nói, thái bình thịnh thế gì đó cũng chưa chắc đã thái bình."
Tô Đình chậm rãi nói: "Dù cho có ngài là thanh thiên Đại lão gia luôn lo liệu công chính đối với thế gia hay bần dân, nhưng vẫn không ngăn cản được bọn hắn dùng biện pháp nham hiểm. . . Trong khi làm việc ác, chỉ cần không lộ ra chứng cứ, làm được sạch sẽ là được."
Phương Khánh nghe vậy, hơi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu hít một tiếng.
Tô Đình chậm rãi nói rằng: "Bây giờ Tôn gia chủ đã chết, có người nói Tôn gia do ông ta chống đỡ, bây giờ cả Tôn gia đã rối loạn, không rảnh bận tâm tới ta. Nhưng trước mắt Vương gia, thậm chí Đường gia, đều có chút thanh nhàn, sợ là sẽ tìm đến gây chút phiền phức cho ta, đối với chuyện này, Phương đại nhân thấy thế nào?"
Phương Khánh hơi biến sắc mặt, sau một chốc mới nói: "Kỳ thực mấy ngày trước đây, Phương mỗ đã phái người tập trung chú ý tới hai nhà này, chỉ lo bọn hắn lỗ mãng tự tìm đường chết. Bây giờ tiên sinh rời đi, cũng coi như bỏ qua cho bọn hắn."
"Nếu ta không tha cho bọn hắn thì sao?" Tô Đình cười dài mà nói.
"Thế này. . ."
"Nếu Phương đại nhân không yên lòng, nên tiếp tục để người nhìn chằm chằm đi, nhưng cũng không cần ngăn cản bọn hắn."
"Tiên sinh muốn. . ." Phương Khánh đột ngột sinh ra chút chần chờ.
"Đối với bọn hắn thì trong tay ta có một tấm vé tới cửa U Minh Địa phủ."
Tô Đình mỉm cười nói: "Bọn hắn không đến, ta cũng không đi câu hồn, nhưng bọn hắn muốn vào chốn U Minh Địa phủ, sao có thể ngăn cản?"
Nghe vậy, Phương Khánh hơi biến sắc mặt.
Tô Đình nở nụ cười, thản nhiên nói: "Mọi người đều là hương thân ở Lạc Việt quận, cũng đều không có thâm cừu đại hận gì, người ta muốn đi du ngoạn một phen, chúng ta cũng không nên chặn đường mà."
Phương Khánh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt liên tục biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cúi đầu, uống hớp trà.