Trong Nguyên Phong Sơn.
Hôm nay trên dưới sơn môn có chút náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị tiệc tối.
Chỉ vì Thiên giới truyền đến tin tức, hôm nay Thái Thượng trưởng lão- U Minh Chân Quâ- Tô Đình sẽ hạ giới xuống trần thế, trở về tông môn.
Dù đã qua hơn mười năm, đối với rất nhiều thiếu mới gia nhập tông môn thì vị Thái Thượng trưởng lão này thần bí đến cực điểm, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng đối với các trưởng lão khác cùng đệ tử chân truyền thì thời gian hơn mười năm chỉ như mới hôm qua.
Năm đó Tô Đình mới gia nhập tông môn, Tín Thiên Ông trưởng lão thượng bẩm lên chưởng giáo chân nhân, bỏ qua ý kiến của mọi người, nhận hắn làm ngoại môn trưởng lão, đến nay đã mấy chục năm, nhưng đối với rất nhiều trưởng lão thì cũng chỉ thoáng như hôm qua, thậm chí rất nhiều trưởng lão tu hành đến nay, cũng còn chưa đột phá một cảnh giới.
Nhưng Tô Đình khi đó vừa ở đạo hạnh tầng ba, bị chư vị trưởng lão khinh thường, bây giờ trong số các tiên thần cũng là hạng người không tầm thường.
Mà sau khi Tô Đình chân chính trở về Nguyên Phong Sơn, trên dưới tông môn liên tục nổi sóng gió, nhưng đều bị hắn áp đảo.
Sau đó đạo hạnh của hắn dần dần cao, phong thái vô địch với nhân gian.
Bao nhiêu sự tích làm tam giới khiếp sợ, cùng thanh thế khi đắc đạo thành tiên, mọi việc trước kia đều rõ mồn một trước mắt.
Đương nhiên, hơn mười năm trước, sứ giả Thiên Đình hạ giới, trên dưới Nguyên Phong Sơn chuẩn bị nhiều ngày, tổ chức thịnh điển, kết quả lại chỉ phong một chức nhỏ là chính đường quản sự Ngự Mã Giám, cảnh tượng xấu hổ đó cũng vẫn rõ mồn một trước mắt.
"Sư phụ, vị Thái Thượng trưởng lão này là dạng nhân vật gì?"
"Ngươi mới mười ba tuổi, nhập môn chỉ mới được mười hai năm, chưa từng được chứng kiến qua phong thái của Thái Thượng trưởng lão, còn vi sư đã thấy tận mắt. . . Năm đó hắn được nhận là ngoại môn trưởng lão, vi sư mới vào Dương Thần chưa lâu, bây giờ miễn cưỡng chạm đến cấp độ Đại chân nhân, còn hắn đã liên tiếp tu thành Âm Thần rồi Dương Thần, còn thành tựu cả Nguyên Thần Tiên gia, đánh khắp nhân gian không địch thủ."
"Thái Thượng trưởng lão thật sự lợi hại như thế sao?"
"Đây là tự nhiên, sở dĩ vi sư ở cảnh giới Dương Thần có bản lĩnh đấu pháp thuộc về thượng tầng, chính là vì năm đó đã từng mua một quyển sách, tên là « luận vốn liếng vô địch của Tô trưởng lão »."
——
Ông!
Trên bầu trời.
Tầng mây tách ra.
Chỉ thấy một đạo tiên quang từ trên trời giáng xuống, bay thẳng vào Nguyên Phong Sơn.
Tiên quang sáng chói, ngưng thực như cột.
"Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão."
Trên dưới Nguyên Phong Sơn đều thi lễ.
Trong tiên quang có một người đi ra.
Người nàydiện mạo như thiếu niên, mặc bào phục Chân Quân, dáng người thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, đang chắp hai tay sau lưng, thấy đám người quỳ hành lễ thì giơ tay lên nói: "Chư vị đứng dậy đi."
Ánh mắt của hắn quét qua, nhìn về phía đại điện chủ phong.
Đám người chưởng giáo chân nhân, Tín Thiên Ông, Hồng Y, Tạ trưởng lão đều đang ở trước điện chờ đợi.
Chỉ thấy hắn phóng ra, một bước đi tới bên trên chủ phong.
"Tham kiến Thái Thượng trưởng lão."
"Không cần đa lễ."
Tô Đình đưa tay nâng mọi người lên, nhìn thoáng qua Hồng Y.
Vẻ mặt Hồng Y bình tĩnh, không nói gì.
Sắc mặt Tín Thiên Ông khó coi, hừ một tiếng.
Chưởng giáo chân nhân tiến lên đón đến, nói ra: "Thái Thượng trưởng lão đắc đạo thành tiên, lên trời làm quan, đến nay đã hơn mười năm mà chỉ thoáng như hôm qua."
Tô Đình cười nói ra: "Tiên thần vốn không có trở ngại về thọ nguyên, cảm nhận đối với thời gian cũng nhạt đi mấy phần, chỉ là bởi vì Cát Chính Hiên thành tựu Chân Tiên khiến ta lòng sinh cấp bách, bế quan nhiều năm, lần này có việc mới hạ giới tới."
Chưởng giáo chân nhân đến gần, nói ra: "Đây là tự nhiên, tiên thần có tuổi thọ kéo dài, nhất là sau khi lên trời, chính là trăm năm cũng chưa chắc có thể hạ giới một lần."
Tô Đình cười nói: "Liên quan tới điểm ấy, thật ra ta tốt hơn một chút, thụ phong vị trí U Minh Chân Quân , có thể tự do đi tới đi lui tam giới, cũng không có quá nhiều trói buộc."
Ở trong thiên đình, các phương thần linh bị giới hạn trong thần chức, tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng cho dù là hạng người Thiên Tiên, đã trở thành Tiên quan, cũng không thể tuỳ tiện tự ý rời vị trí, muốn rời khỏi Thiên đình, đi tới nơi khác trên Thiên giới, cũng cần báo cho Đế Quân một tiếng.
Mà chuyện hạ giới càng phải lên điện thỉnh cầu, có đẩy đủ lý do, được Đế Quân cho phép thì mới có thể hạ giới.
Nếu không tiên thần tự mình hạ giới thì chính là xúc phạm thiên điều.
Năm đó Khuê Mộc Lang và Nữ Thổ Bức chính là lệ này, rất sợ làm trái với thiên điều, chuyện tự mình hạ giới lộ ra ngoài, đều có suy nghĩ giết Tô Đình diệt khẩu.
——
Trong đại điện.
Chưởng giáo ngồi trên cao.
Mà ở bên trá ông ta, Tô Đìn cũng ngồi xuống, nhìn xuống phía dưới.
Chưởng giáo chính là chủ tông môn, nhưng Tô Đình đã là Thiên Tiên, ngồi ở vị trí Thái Thượng trưởng lão, cũng không phải ở lâu Nguyên Phong Sơn, cho nên vị trí của hắn là sóng vai cùng chưởng giáo, nhưng lại ở bên trái, chính là vì lấy trái là lớn.
Còn Hồng Y lại ngồi bên phải chưởng giáo phía, nàng là thần linh, nhưng bối phận hơi thấp, cũng thường ở Nguyên Phong Sơn nên không dám vượt qua chức vị của chưởng giáo.
Phía dưới chính là vị trí của chư vị trưởng lão, đều là hạng người Dương Thần, không thiếu người đã đạt tới cấp độ Bán Tiên, đám người chia đều hai bên, dáng vẻ cung kính, chưa dám thất lễ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Đình không khỏi nghĩ đến tình cảnh lần đầu mình đến Nguyên Phong Sơn, cũng nghĩ đến cảnh tượng lần thứ nhất gặp chư vị Bán Tiên trưởng lão.
Lúc ấy chư vị trưởng lão tuy rằng không tính là chán ghét hắn, cũng không khinh thường hắn, nhưng cũng không có quá nhiều thiện ý, càng không có lòng cung kính đối với hậu bối là hắn.
Nhưng hôm nay, hắn đã đắc đạo thành tiên, chư vị trưởng lão còn ở thế giới phàm tục.
Hạng người Thiên Tiên, không khỏi khiến chư vị trưởng lão sinh lòng kính sợ.
Dù Tô Đình đã thu liễm uy thế tự thân, nhưng khí thế của Thiên Tiên và khí tức của cảnh giới Tiên gia đỉnh phong, khí độ ngang nhiên, ý vị tiên cảnh khiến cho chư vị trưởng lão cảm thấy cao thâm mạt trắc, uy nghiêm vô tận, không thể ước đoán.
"Theo đạo thì ta đã đắc đạo thành tiên, lên trời nhiều năm, lần này hạ giới vốn nên giảng pháp luận đạo với chư vị, giải tỏa nghi vấn giải thích nghi ngờ, để cho chư vị trưởng lão của Nguyên Phong Sơn ta có hi vọng tiến thêm một bước, có hi vọng đắc đạo thành tiên."
Tô Đình nói ra: "Chỉ là hôm nay ta hạ giới là vì ý chỉ của Đế Quân, tọa trấn Trung Thổ, ngăn chặn ma hoạn, không có thời gian nhàn hạ giảng đạo cho chư vị."
Chư vị trưởng lão nghe vậy, không khỏi có vẻ thất vọng.
Dù trong thời gian qua, Hồng Y thỉnh thoảng sẽ giảng pháp, nhưng nàng dù sao cũng là thần linh, mà lại là trải qua Thanh Liên thai nghén mà thành, lĩnh ngộ đối với đại đạo, cũng chưa chắc khắc sâu cỡ nào.
Nhưng Thái Thượng trưởng lão Tô Đình dựa vào tự thân để tu luyện ra đại đạo, bây giờ càng là tiên cảnh đỉnh phong, nếu có thể được hắn chỉ điểm một phen, nhất định có thể thu hoạch vô tận.
Rất nhiều trưởng lão cấp độ Bán Tiên, tự biết thọ nguyên đã tới gần, đang muốn tìm kiếm phương pháp đắc đạo thành tiên để có thể trường sinh cửu thị, thọ nguyên vô tận.
Không ngờ Thái Thượng trưởng lão hạ giới lại vội vàng mà như thế.
"Ở nhân gian làm xong chuyện, chư vị trở về sơn môn, Tô mỗ tất nhiên sẽ giảng pháp luận đạo một phen, rồi lại về Thiên Đình."
Tô Đình nói ra: "Lần này bày yến tiệc mời khách, chư vị có thể thỏa thích uống, nhưng sau ngày mai thì cần chính diện chống cự ma đạo xâm nhập, cần gia tăng chú ý."
Chư vị trưởng lão cùng hô to đồng ý.
Tô Đình hơi gật đầu.
Chưởng giáo chợt đứng dậy.
Chính là lại một phen cổ vũ mọi người đối mặt với việc sắp chống cự ma đạo, cũng là bởi vì mấy trăm năm qua, bản môn rốt cục tài bồi ra một vị Thái Thượng trưởng lão đắc đạo thành tiên, đủ thấy có nội tình tài bồi Tiên gia, những lời cổ vũ này đều khiến trong lòng chư vị trưởng lão tỏa ra phấn chấn.
Mà hôm nay Thái Thượng trưởng lão trở về sơn môn, bày tiệc mời khách, càng là một trận thịnh điển thật lớn.
Yến hội đã đang chuẩn bị.
Tô Đình đang muốn trở về động phủ của mình, lại nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía chưởng giáo, nhẹ giọng hỏi: "Chưởng giáo chân nhân, khi nãy ta kiểm tra một lần, làm sao không thấy tiểu tử Tô Tân Phong kia?"
Chưởng giáo nghe vậy, lập tức muốn nói lại thôi.
Tô Đình lập tức nhíu mày, nói: "Hắn xảy ra chuyện rồi sao?"